Đối với Từ Táp mà nói, hiện tại mọi việc đều đủ, chỉ thiếu thổ lộ.
Chính là mỗi khi Lý Xuất Vân hỏi Từ Táp “Cậu đang nghĩ gì”, Từ Táp lại rút lui.
Nếu thổ lộ có thể nào, sẽ không có đường thối lui.
Nếu thổ lộ có thể nào, không thể tiếp tục làm bạn.
Một bước này, muốn bước đi, rất khó.
Khi Từ Táp vừa nghĩ tới Lý Xuất Vân sẽ khinh thường mình rồi la lên “Cậu là đồng tính luyến ái tử biến thái”, là sợ muốn chết.
Chống đầu, Từ Táp không dám nghĩ nữa.
Hầu Dũng đã biết Từ Táp kéo dài một tuần cũng không có thổ lộ, nhéo Từ Táp kêu to: “Cậu có phải đàn ông hay không, thi đấu cũng có hai đợt, cậu cư nhiên ngay cả một câu cũng không nói.”
“Việc này so với đá banh vào vùng cấm của khung thành, còn khó hơn.”
“Khụ, cái so sánh thối nát gì.”
Lý Xuất Vân không phải không biết Từ Táp có lời muốn nói với mình, cậu mơ hồ cảm thấy, mỗi khi nhìn đến Từ Táp muốn nói lại thôi, Lý Xuất Vân sẽ dâng lên một tia thất vọng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ chuyện này sẽ phát triển theo phương hướng không tốt.
Vào một buổi trưa, Lý Xuất Vân làm thí nghiệm xong, không ở lại thư viện, tính toán về nhà yên tĩnh nghĩ một chút chuyện.
Chính là Từ Táp trở về sớm hơn.”A, cậu sớm như vậy.”
“Ân, tôi làm bài xong rồi.”
“Đợi lát nữa tôi đi nấu cơm, tôi đang phơ quần áo.”
“Tôi không quá đói, đừng vội.” Lý Xuất Vân đứng ở trong phòng khách, nhìn đến Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-phong-canh-ngoai-cua-so/1318327/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.