Tại nhà ăn, Đổng Thế Quân ngồi trên ghế, không ngừng ngẩng đầu nhìn về hướng lối vào, đứng ngồi không yên.
Vương Tương Cầm nói đứa con: [Thế Quân, ngươi bình tĩnh một chút.]
[Mẹ, con hiện tại bình tĩnh không nổi a.] Người này vốn đã quen đối mặt với các sự kiện trọng đại, cũng đã trải qua bao sóng to gió lớn trong sự nghiệp ngân hàng, hiện tại lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
[Uống chén trà, bình tâm lại.]
Đổng Thế Quân nâng chung trà lên, chỉ vừa nghe chén trà chạm vào khay trà “cạch” một tiếng, những âm thanh leng keng nho nhỏ cũng vừa lúc không ngừng vang lên, trong lòng khẽ loạn, Đổng Thế Quân lại buông cái chén xuống.
[Làm sao lại run như vậy, Tiểu Xa tới nhìn thấy nhất định sẽ cười ngươi.]
[Cậu ấy sẽ không.]
Rốt cuộc đã có thân ảnh xuất hiện ở lối vào nhà hàng.
Đổng Thế Quân lập tức đứng lên.
Tiếp đó, gương mặt anh liền trở nên trắng bệch.
Tới đây…… chỉ có hai người.
Vừa trông thấy tình cảnh, Vương Tương Cầm cùng Đổng Hữu An lập tức cũng ngây ngẩn cả người.
Đổng Thế Quân đột nhiên chạy lên, bám lấy hai vai Lưu Thục Trinh, gắt gao nắm chặt, mở to hai mắt, thanh âm run rẩy hỏi: [Tiểu Xa, Tiểu Xa đâu? Tiểu Xa đâu!]
Đột nhiên bị giữ lấy như vậy, Lưu Thục Trinh còn trông thấy biểu tình dọa người ta sợ của Đổng Thế Quân, nàng cũng nhanh hoảng sợ.
[Thục Trinh a di, con hỏi người, Tiểu Xa đâu? Tiểu Xa đâu!]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-kiep-nay-chi-vi-nguoi/1983456/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.