Chương trước
Chương sau
Thị trấn nhỏ, đầu xuân.



Tia nắng sớm theo kẽ lá chiếu xuống khoảng sân, ngói gạch xanh lam, môt cánh cửa khoảng sân nhỏ, đây chính là một cái tiểu viện (nhà vườn nhỏ) điển hình, chỉ cần đi qua cổng lớn sơn đen liếc mắt một cái liền có thể nhìn qua. Ngay trước sân là căn nhà chính, còn có gian nhà khác cùng phòng bếp, không gian mở phía sau ngôi nhà trồng mấy luống rau, trong vườn, sau hàng rào tre có nuôi mấy con gà, tục tục bới đất.

[Quân Võ, con đã dậy chưa?]

Nghe được tiếng mẫu thân ở ngoài sân đang gọi, Đổng Quân Võ bảy tuổi từ trong phòng nhảy ra: [Sớm dậy rồi đây!] Lúc phát ra mấy tiếng kia cũng là miệng toát ra một màn sương mù trắng. (này là do trời lạnh)

[Tới giúp ta mang đồ ăn lên nhà đi.]

[Đến đây.]

.

Một nhà ba người quây quần bên bàn ăn dùng điểm tâm sáng.

Đây là một gia đình trung lưu khá giả, Đổng phụ làm ở một ngân hàng tư nhân hai chủ quầy trong thành phố, Đổng mẫu là mẫu người phụ nữ của gia đình, mỗi ngày đi chợ, nấu nướng, chăm gà, dọn dẹp nhà cửa, bọn họ chỉ có một đứa con trai duy nhất Đổng Quân Võ, năm nay vừa mới đến trường. 

Đang lúc ăn cơm, Đổng phụ nói: [Hôm qua, hàng xóm cách vách nhà chúng ta vừa chuyển đến.] 

[Ta trông thấy rồi, nhưng còn chưa có qua chào hỏi, không biết là người như thế nào, chỉ nghe nói là chuyển từ phương Bắc tới.] Đổng mẫu nghe vậy cũng góp lời.

Đổng phụ dừng đũa phân phó: [Người ta vừa mới chuyển đến còn phải dọn dẹp một chút, em trước đừng qua đó. Để ngày mai hoặc ngày kia, ta trở về, chúng ta làm một chuyến qua đó chào hỏi. Kể từ ngày hôm nay, họ đã là hàng xóm của mình, sau còn phải thường xuyên qua lại, tối lửa tắt đèn có nhau.] Nói xong, lại nhìn đến đứa con trai đang cắm đầu vào bát cơm: [Quân Võ, cả con nữa, đừng có qua nhà người ta làm loạn thêm phiền.]

Đổng Quân Võ không có nhìn lên. 

Đổng phụ tiếp đối Đổng mẫu nói: [Ta nghe ông Trương phố trên nói họ đã mua nhà, có vẻ sẽ ở lâu dài, nghe nói trụ cột gia đình bên đó là một chủ tiệm tạp hóa, trong nhà còn có một tiểu tử tầm tuổi cùng lứa với Quân Võ nhà chúng ta.] 

Lúc này Đổng Quân Võ mới chịu ngẩng đầu lên: [Con có thể tìm bạn ấy chơi không?] 

Đổng phụ cười đáp: [Vội cái gì! Ngươi cứ chơi chán với đám bạn cũ đi, trước đừng vội đi gây rối, biết chưa hả?] 



Ăn sáng xong, Đổng phụ đi tới ngân hàng, Đổng Quân Võ bị mẫu thân đưa tới trường tiểu học ở phía nam. 

… 

Trữ gia cũng là một tiểu viện nhỏ giống như Đổng gia, căn nhà ngói lục, khoảng sân nho nhỏ. 

Lúc này bọn họ còn đang bận rộn kê đặt bàn tủ, sửa sang lại những thứ linh tinh. 

[Mẹ, sách của con đặt ở chỗ nào ạ?] 

[Trước cứ đặt tạm lên giường đi, đợi lát nữa dọn tủ sạch sẽ xong, mẹ sẽ xếp đặt cho con một chỗ để sách.] 

Vừa sắp xếp đồ đạc lỉnh kỉnh, Trữ mẫu đối Trữ phụ nói: [Anh đừng ở đây nữa! Mau đến cửa hàng xem xét đi! Anh ở lại đây cũng không giúp được gì nhiều a!] 

[Để em với Bạc Ngôn làm hết sao được?] 

[Được mà.] 



Cứ thế, một gia đình mới chuyển tới vùng ngoại ô của thành phố này. 

Vốn Trữ gia cũng định sẽ tới chào hỏi từng nhà hàng xóm, nhưng mà mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh vặt vãnh vẫn chưa được gọn gàng, vậy nên hiện thời đã quên mất ý định đó. 

Chạng vạng ngày thứ tư, sân nhà Trữ gia có tiếng người rộn rạo. 

Trữ Bạc Ngôn chạy ra mở cửa, cửa vừa hé liền thấy một gương mặt tròn trịa, cái đầu, cặp mắt đen bóng tròn xoe, người mặc một chiếc áo bông tối màu, một cậu bé đang cười hì hì, đi đằng sau cậu nhóc còn có một người đàn ông ngăm đen, cao lớn cùng một người phụ nữa mảnh mai, thoạt nhìn cũng biết là ba mẹ của cậu bé. 

Lúc này Trữ phụ cùng Trữ mẫu đều từ trong nhà bước ra. 

[Xin chào, chúng ta là hàng xóm ngay bên cạnh đây a, được biết là gia đình mới chuyển đến nên qua đây ghé thăm, cũng là chào hỏi một chút.] 

Nghe Đổng phụ lịch sự chào hỏi, Trữ phụ liền vội chào đón: [Thực ngại quá, lại để gia đình bên ấy qua đây trước, chúng ta cũng đang định sang bên ấy chào hỏi.] 

[A, đều thế cả, thế cả thôi.] 

Trữ phụ vội bảo vợ: [Mẹ đứa nhỏ, mau! Mời khách vào nhà đi nào.] 

Hai gia đình ngồi quây tròn quanh bàn. Trữ Bạc Ngôn nửa cúi đầu, liếc nhìn đứa trẻ xa lạ ngồi bên cạnh mình; Đổng Quân Võ ngồi nghiêm chỉnh, cũng không ngừng đối Trữ Bạc Ngôn làm mặt ngáo ộp, nháy mắt, mãi cho tới lúc bị mẫu thân nhéo một cái mới chịu nghe lời. Hai gia đình vừa mới gặp mặt đã cảm thấy rất có thiện cảm với nhà kia, cũng đều cảm thấy thiện chí ấm áp của đối phương. 

[Bên ấy từ đâu chuyển tới đây a?] 

Trữ phụ đáp lời: [Chúng ta từ phía bắc tới đây, ta làm chủ quản của một ngân hàng bắc-nam, ông chủ mới mở một chi nhánh tại đây, liền thuyên chuyển ta tới nơi này. Chủ hàng nói muốn ta sau này tiếp quản ở khu vực này luôn, hơn nữa ba mẹ đều đã qua đời, chúng ta đơn giản chuyển gia bản tới đây, tính toán ở lại lâu dài.] 

[Nơi đây là một vùng đất tốt, sơn thủy hữu tình.] Đổng phụ cũng giới thiệu mình: [Ta là người ở đây, là chủ quản của một ngân hàng địa phương. Nói thật, vừa nhìn thấy cả gia đình một nhà bên này, ta liền cảm thấy chúng ta rất có duyên, về sau sẽ phải thường xuyên lui tới, mong hai nhà sẽ hảo hảo chiếu cố lẫn nhau.] 



Phụ thân hai nhà đều là kiểu người quảng giao rộng rãi, vừa đàm luận liền rất nhanh nồng ấm thân thiết, uống trà, nhấm nháp hạt dưa cùng đậu phộng, chậm rãi liền có thể trò chuyện cười đùa. 

Đổng Quân Võ xem xét Trữ Bạc Ngôn, phát hiện cậu chỉ đối mình nhìn lén chứ không nói gì, vì thế chủ động bắt chuyện trước: [Ngươi tên gì?] 

Thanh âm rụt rè đáp lời: [Trữ Bạc Ngôn.] 

[Cái gì bạc? Từ gì cơ?] 

(“Trữ Bạc Ngôn” – ‘Trữ’ ~ có; ‘Bạc’ ~ chưa sử dụng, mờ nhạt; ‘Ngôn’ là từ ngữ. Ở đây, Đổng Quân Võ đã hiểu nhầm là Bạc Ngôn nói ‘có từ chưa được sử dụng’, lại thêm Bạc Ngôn trả lời nhỏ nên cậu bé hỏi lại là “Cái gì chưa sử dụng? Từ nào cơ?”) 

Vươn tay, Trữ Bạc Ngôn ở trên bàn vẽ tên của chính mình. 

[Ta tên Đổng Quân Võ.] 



Nhìn thấy bọn trẻ cũng đã dần bắt chuyện, Đổng mẫu quay sang hỏi Trữ mẫu: [Con trai người năm nay mấy tuổi rồi?] 

[Bảy tuổi.] 

[Oh, con ta cũng bảy tuổi.] Nói xong, Đổng mẫu nắm lấy tay con trai, vuốt mái tóc ngắn của thằng bé, [Tiểu tử này rất hiếu động, ta bảo không được nó a, người thông cảm.] 

Trữ mẫu nhìn sang con trai mình: [Bạc Ngôn nhà chúng ta không thích vận động, bảo nó ra ngoài nó cũng không đi a.] 

[Thế mới ngoan chứ! Ta rất thích.] Nói xong, Đổng mẫu cũng ôm Bạc Ngôn vào một bên người, [A, đứa nhỏ này thật đa tuấn (đẹp nhiều nét) nga.] 

Trữ Bạc Ngôn có làn da sứ, đôi mắt to tròn trong veo, cằm nhọn, quả thực là một đứa nhỏ thanh tú xinh đẹp. 

[Ta cũng tuấn, ta cũng tuấn a.] Đổng Quân Võ lập tức hét lên. 

Mọi người cùng cười vang. 



Với trải nghiệm sống tương đương, cùng một loại gánh nặng công việc, Đổng phụ cùng Trữ phụ rất nhanh có tiếng nói chung, cùng thảo luận chuyện của những người đàn ông. 

Phía hai bà mẹ cũng nói chuyện rất cởi mở, trong thời gian ngắn đã trở nên thân mật, bao chuyện quản lý nhà cửa đều đem ra nói hết. 

Đổng mẫu nói: [Quân Võ nhà chúng ta rất nghịch ngợm, trèo lên cây mò theo ánh sáng mà ngã xuống tổng cộng cũng đã đến ba lần.] 

[Chết! Thằng bé không làm sao chứ!?] 

[Không sao, không hề hấn gì, lần nào cũng đều nghịch tốt lắm, nhiều sẹo đến quên cả đau luôn rồi, thậm chí không sợ chết mà còn tiếp tục đi.] 

Đổng Quân Võ nghiêng đầu nhìn Đổng mẫu, lại liếc mắt đến Bạc Ngôn đang nhìn chính mình, sau đó kéo tay mẫu thân nói: [Mẹ, đừng nói nữa mà.] 

[Oh, hôm nay thế nào lại thẹn thùng, sao lúc đi trèo cây không nhút nhát như vậy một chút?] 

[Mẹ……] 

Trữ Bạc Ngôn cúi đầu trộm cười một cái, bên khóe miệng xuất hiện một cái xoáy. 

Đổng Quân Võ thấy được thốt lên: [A~ Ngươi cười có lúm đồng tiền.] 

Trữ Bạc Ngôn lập tức cúi đầu, không dám động. 

Đổng mẫu ở một bên tiếp tục hỏi: [Bạc Ngôn nhà hai người đi học chưa?] Nhìn thấy khi nãy đứa nhỏ có viết tên chính mình, Đổng mẫu ngầm đoán là nó cũng đã học qua chút ít. 

[Chồng ta ở nhà cũng có dạy nó đọc qua vài cuốn sách, hơn nữa chúng ta cũng vừa đến, ta đang nghĩ tìm trường học cho nó.] 

Đổng mẫu vội nói: [Vậy đi học cùng Quân Võ nhà chúng ta đi! Thầy giáo ở tiểu học thành nam dạy rất tốt.] 

[Nga, vậy thật tốt quá. Cho hai đứa chúng nó cùng học một chỗ, có bè có bạn tương trợ lẫn nhau.] 

Đổng mẫu còn nói thêm: [Quân Võ a! Chỉ cần lơi là một tí là nó lại trốn đi chơi ngay, có Bạc Ngôn ở đó, nói không chừng sẽ phải ngoan ngoãn thành thật, học xong liền trở về nhà, đỡ cho ta phải đi tìm về.] 

[Tốt quá, ta cũng nghĩ như vậy.] 

Đổng mẫu nghĩ nghĩ, nói tiếp: [Nếu như không phải lo lắng về thằng bé nữa, ta nghĩ tới mùa xuân muốn đem chăn nệm tháo bỏ đi giặt, cả áo khoác bông nữa, dọn dẹp lại nhà cửa một chút.] 

Trữ mẫu cười nói: [Ta cũng nghĩ làm như vậy, ngươi mang qua nhà ta làm đi, chúng ta hai người vừa làm vừa trò chuyện.] 

[Được lắm!] 



Hai nhà rất hào hứng trò chuyện, cho tới khuya Đổng gia mới đứng lên ra về. 

Ra đến cửa lớn, Đổng Quân Võ không biết lấy đâu ra can đảm, đưa tay kéo lấy tay của Trữ Bạc Ngôn. 

Trữ Bạc Ngôn cũng ngoan ngoãn để cho Đổng Quân Võ nắm lấy, vẫn cúi gằm mặt. 

[Ngày mai ta với ngươi cùng đến trường nha.] 

Bạc Ngôn không nói gì, chỉ khẽ gật gật đầu. 

Giữ chặt bàn tay nhỏ của người kia, một hồi lâu sau Đổng Quân Võ mới chịu buông ra, theo ba mẹ trở về nhà. 



Nằm ở trên giường Đổng Quân Võ vui vẻ ‘hắc hắc’ cười, cuối cùng bị mẫu thân ở phía sau vỗ lên đầu một cái mới chịu ngừng lại. 

Trùng hợp là đêm đó Trữ Bạc Ngôn nhìn vào bàn tay bị nắm của mình, trong bóng đêm cũng cười trộm một mình. 

Một loại “Hữu tình” gì đó giữa hai đứa nhỏ đã từ lúc đó âm thầm phát sinh. 

… 

Mạnh mẽ mở to hai mắt! Trong bóng đêm, gian phòng ngủ tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được hơi thở của chính mình. 

Là mộng… vẫn là giấc mộng đó. 

Không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mơ về nó, chính mình, không, một người giống mình, chính là như vậy đã gặp được anh. 

Cặp mắt đen bóng tròn xoe kia, nụ cười bướng bỉnh ấy, là như vậy chân thật mà sinh động. Ninh Viễn có thể chắc chắn, Đổng Thế Quân thời thơ ấu nhất định cũng có gương mặt tròn trịa, đôi mắt tròn xoe đen bóng ấy. 

Đưa bàn tay đang nắm chặt chăn lên trước mắt, Ninh Viễn chăm chú nhìn bàn tay của mình, hiện tại dường như có thể cảm thụ loại cảm giác bị ai đó nắm qua. 

Ở trong mộng, vô số lần đã được anh ấy nắm lấy, cảm giác thật mạnh mẽ, hữu lực. 

Ở trong mộng, không chỉ hai bàn tay này bị anh nắm qua, còn từng bị anh ấy hôn môi mềm nhiệt. 

Cảnh trong mơ quá mức chân thật khiến cho Ninh Viễn đánh mất chính mình. Thật sự là hai bàn tay này sao? Ninh Viễn khổ sở nhắm lại hai mắt. 

_ _ 

Đổng Thế Quân, cậu ta không biết bất cứ điều gì! Nhưng tại sao, tình yêu này chỉ có riêng một mình mình biết, giấc mơ này, triền miên thật dài mộng mị, tại sao chỉ riêng mình mơ thấy. 

Nếu cậu ấy cũng biết đoạn tình này, cậu ấy sẽ cảm thấy sao? Đổng Thế Quân, cậu sẽ đến bên mình chứ? Sẽ giống Đổng Quân Võ yêu Trữ Bạc Ngôn, sẽ như vậy đối với mình chứ? Trong lòng Ninh Viễn thầm rơi nước mắt. 

Tại sao cho mình biết đoạn tình này, lại không để cho cậu biết. 

Tại sao chỉ tra tấn mình, chỉ riêng mình mình. 

Như thế thật không công bằng. 

Đoạn tình kiếp trước này Đổng Thế Quân không biết, nan đạo lại để riêng mình tâm vỡ, lại một lần nữa đối cậu yêu thương…… Nhưng tại sao nói “lại”? Tại sao là “ lại một lần nữa”…… Ninh Viễn đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp đập từ trái tim mình, thịch, thịch…… nảy lên đớn đau nhức nhối. 

… 

Lễ khai mạc Đại hội thể dục thể thao thường niên của đại học Hương Đảo diễn ra vô cùng sôi nổi. 

Đổng Thế Quân cùng lúc tham gia hai vai trò vận động viên cùng hoạt động thành viên ban tổ chức, rốt cuộc lờ mờ có cảm giác đuối sức. 

Trong trận đấu bóng đá, Đổng Thế Quân đại diện cho Học viện Kinh tế và Tài chính xông trận, bởi vì năm nay có tân huyết thực lực (Đổng Thế Quân) kia gia nhập, sức mạnh đội Học viện Kinh tế và Tài chính tăng lên gấp nhiều lần, không còn nữa tình trạng quẫn bách một quá khứ luôn ôm chí đi thi, cư nhiên giờ đã trở thành hắc mã, vượt qua tất cả tiến thẳng đến vòng trung kết. Cuối cùng, tuy bại bởi đội bóng của Học viện Thể thao, chỉ đạt chức á quân, nhưng dù sao người ta cũng là dân chuyên nghiệp, nghiêm túc mà nói cũng không thực sự là thua, cũng có thể gọi là dù bại trận vẫn vinh quang. 



Sau trận đấu đội bóng cùng với những thành viên quen biết của các Học viện khác kéo nhau một đám đi hát karaoke ăn mừng, hát hò nhảy múa, chơi đùa cực kỳ vui vẻ. 

Đến tối, tất thảy uống bia say mèm khoác vai nhau rời khỏi cửa tiệm, hi hi ha ha cười đùa, nói chuyện, xiêu bước trở lại trường học. 

Nhóm người đi qua khuôn viên trường, đương lúc trở về ký túc xá của Học viện Kinh Tế và Tài chính, phía xa xa trông thấy một người — Ninh Viễn mặc áo sơmi trắng, trên tay ôm một cái gì đó trông như tệp tài liệu, một mình đi bộ ở đằng xa. 

Nhìn thấy bóng dáng Ninh Viễn, tim Đổng Thế Quân lại không tự chủ khẽ động. 

Không biết là ai lên tiếng nói: [Tiểu tử kia chỉ mặc áo sơmi trắng, ai đã giúp cậu ta tẩy trắng a?] 

Có người cười vang đáp lời: [Dù sao cũng không phải ngươi.] 

[Nếu phải tiếu, ba phần hiếu! Tiểu tử này đúng là yêu tiếu.] 

(Ta nghĩ ý câu trên là: “Nói đi cũng phải nói lại. Tiểu tử này đúng là thích nói năng nhẹ nhàng.”) 

Nghe mọi người bàn tán về Ninh Viễn, trong lòng Đổng Thế Quân có chút không thoải mái, lại không muốn nói gì. 

Kỳ thực nguyên nhân chính là Ninh Viễn ở trường tiếng tăm rất nổi, hơn nữa học tả, học muội theo đuổi cậu nhiều không kể xiết, rất nhiều nam sinh bởi không ăn được bồ đào mà nói bồ đào còn xanh thế nên bài xích Ninh Viễn, tỏ thái độ khinh thị đối với hành vi của cậu. 

Lại có người nói: [Nghe nói cậu ta không ở trong trường, ngày ngày đều về nhà.] 

[Nhà cậu ta ở đâu?] 

[Ngay trên đường Trữ Tĩnh, rất gần trường học.] 

Đổng Thế Quân trong lòng thầm nghĩ: Ninh Viễn cũng sống tại Trữ Tĩnh lộ, kia không phải là cùng mình sống trên một con đường sao? 

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên xuất hiện một đám nữ sinh, ríu rít trò chuyện, cũng đang đi tới. 

Vừa nhìn thấy nữ sinh, đám nam sinh bỗng dưng đứng đắn hẳn lên. 

Các nữ sinh hiển nhiên không có chút chú ý tới đám nam sinh này, trong đó thậm chí có nữ sinh đã kêu lên cái tên: [Ninh Viễn], sau đó một đám nữ sinh liền đuổi lên, đứng vây quanh Ninh Viễn. 

[Hừ!] Đổng Thế Quân nghe được có người đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh. 

Ninh Viễn dừng lại cước bộ cùng các nữ sinh nói chuyện. 

Lúc này lại có một nữ sinh khác đi tới, trông thấy Ninh Viễn liền chạy lên, còn nói cười, thậm chí dám kéo tay Ninh Viễn lại, tư thái thập phần thân mật. 

Thấy được cảnh này, Đổng Thế Quân cực kỳ không thoải mái. Tiểu tử này cũng thật quá, quá…… 

Quá cái gì? Đổng Thế Quân cũng không biết nữa. 

Khuôn viên trường là chốn dành cho các đôi tình nhân, Ninh Viễn có khả năng hấp dẫn một số lượng lớn nữ sinh, kia cũng là chuyện của cậu ta, nhưng là vì cái gì chính mình lại không quen nhìn cậu cùng với những người khác? 

[Đi thôi! Đi thôi!] Một ai đó lên tiếng kéo đại đội người ngựa bước nhanh tránh xa khỏi nơi đó. 



Vừa về đến ký túc xá, Đổng Thế Quân lập tức đi rửa mặt, định nghỉ ngơi. 

Lúc trở lại trong phòng, anh trông thấy Hàn Ngâm Thần đang một mình cúi đầu, ngồi một bên nhả từng ngụm từng ngụm khói thuốc. 

Đổng Thế Quân nhíu mày, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc của Hàn Ngâm Thần: [Sớm đã nói ngươi hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.] 

Hàn Ngâm Thần ngẩng đầu nhìn Đổng Thế Quân, anh phát hiện mắt cậu ta có chút đỏ, Hàn Ngâm Thần hung hăng trừng mắt lườm Đổng Thế Quân một cái, lại lấy ra một điếu thuốc, trầm giọng mà bực bội quát: [Phiền phức! Đừng chọc ta.] 

Đổng Thế Quân mất hứng: [Hừ, ngươi làm sao vậy? Ta đây là quan tâm ngươi mà.] 

Hàn Ngâm Thần vung cánh tay lên: [Đi, lo ngủ của ngươi đi, bớt quản ta.] 

Phát hiện Hàn Ngâm Thần có chút không được vui, Đổng Thế Quân gạt đi, môi nở nụ cười khuyên an Hàn Ngâm Thần: [Được rồi được rồi! Là ta sai, vậy được chưa, đền bù ngươi lễ tiết,  trả ngươi một điếu thuốc, vậy được không?] 

Hàn Ngâm Thần quay đi, không nói gì. 



Ngẩng đầu, dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn hai người còn lại, Đổng Thế Quân hỏi: [Cậu chàng bị làm sao vậy?] 

Lí Á Quân nhìn nhìn Trịnh Sĩ Trác, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, vì thế nói: [Có vẻ như hai người các ngươi đều không biết.] 

Trịnh Sĩ Trác nóng vội truy vấn: [Vậy ngươi mau nói ra đi!] 

Lí Á Quân ho nhẹ một tiếng, sau đó từ từ nhìn lên vẻ mặt của Hàn Ngâm Thần mới nói: [Cô gái vừa rồi cùng Ninh Viễn nói chuyện cười đùa nắm tay kia tên là Mã Thiến, bên hệ tiếng Pháp.] 

[Như thế thì sao?] Thấy Lí Á Quâng ngừng lại, Trịnh Sĩ Trác lại vội hỏi. 

[Nàng cũng Hàn Ngâm Thần là bạn học thời trung học.] 

Trịnh Sĩ Trác chớp mắt nhìn Lí Á Quân, phát hiện cậu ngừng lời, lại hỏi: [Sau đó thì sao?] 

Lí Á Quân nhỏ giọng nói: [Này còn sau đó thì sao gì nữa? Ngươi làm sao lại ngốc như vậy!] 

Đổng Thế Quân hiểu được, Hàn Ngâm Thần nhất định là thích Mã Thiến. 

Nặng nề thở dài một hơi, Đổng Thế Quân choàng qua cổ Hàn Ngâm Thần: [Ta nói ngươi a, ngươi cũng thật là, này có là gì? Thích người ta thì theo đuổi, nam tử hán đại trượng phu, ngươi từ bao giờ lại keo kiệt như vậy?] 

Hàn Ngâm Thần hiển nhiên có chút bực mình, hất Đổng Thế Quân ra, nhìn chằm chằm mấy người còn lại vừa nói: [Ta keo kiệt? Bạn gái các người cùng người khác tay cầm tay, các người nguyện ý sao? Ngươi thì bao dung đại lượng rồi, ta chịu không nổi!] 

Lí Á Quân dùng ánh mắt nén giận nhìn Hàn Ngâm Thần: [Ngươi nói cái gì? Người ta còn chưa phải bạn gái ngươi a!] 

[Nha.] Trịnh Sĩ Trác cùng Đổng Thế Quân mở miệng hùa theo. 

Hàn Ngâm Thần lập tức im bặt, sửng sốt một chút, lại cúi đầu nhỏ giọng nói: [Chính là ta thích cô ấy, cô ấy hẳn là biết đến.] 

[Náo loạn nửa ngày, ra ngươi còn chưa thổ lộ, ngươi sinh khí cái gì? Ăn cái gì dấm chua? (Ghen tuông cái gì?) Kia Mã Thiên nguyện ý không muốn không biết, nàng thích ai liền cùng với người đó, ngươi đừng xen vào đi!] Trinh Sĩ Trác bực tức, lớn tiếng hỏi. 

[Nhưng là ta thích cô ấy, ta vẫn đối với cô ấy thế nào, cô ấy biết.] 

Đổng Thế Quân ngồi xuống, vỗ vai Hàn Ngâm Thần: [Biết thì sao, nàng đáp lại ngươi không?] 

[Không.] Hàn Ngâm Thần lắc lắc đầu nói. 

[Ngươi đáng bị thế.] 

[Ta……] 

[Thôi được, ta hiểu rồi, anh em chúng ta nhất định giúp ngươi. Ngươi nam nhân chưa vợ, kia nữ nhân chưa chồng, người ta công bình cạnh tranh, đều có cơ hội như nhau. Nói không chừng đã biết tâm ý của ngươi, Mã Thiến lập tức rời xa Ninh Viễn, nhào vào lòng ngươi thì sao?] Đổng Thế Quân đối Hàn Ngâm Thần nói. 

Hàn Ngâm Thần nghĩ nghĩ, gật gật đầu, sau đó do dự đứng lên: [Này, ta……] 

Trịnh Sĩ Trác quát: [Đừng lề mề nữa, thích thì nói thích, ngươi không nói nàng lại không biết, ngươi một mình ngồi đây hờn dỗi có ích lợi gì. Ninh Viễn không tồi, ngươi cũng không kém, sợ cái gì.] 

Lí Á Quân phụ họa: [Chính xác! Trịnh Sĩ Trác nói rất đúng, công bằng cạnh tranh, đều có cơ hội.] 

Đổng Thế Quân ở một bên vuốt cằm, nghĩ nghĩ nói: [Tìm cơ hội, ta đi hỏi Ninh Viễn một chút, nếu cậu ấy không có ý này (thích Mã Thiến), liền có thể thực hiện kế hoạch (giúp Hàn Ngâm Thần theo đuổi Mã Thiến) rất tốt. Nhờ cậu ấy tạo khoảng cách với Mã Thiến một chút, Mã Thiến biết khó mà lui, Ngâm Thần liền nhân cơ hội tiến lên.] 

[Được, ý rất hay, làm như vậy đi.] 

… 

Ngày hôm sau, Đổng Thế Quân nhân lúc rảnh rỗi, kiếm một cái cớ gọi Ninh Viễn tới văn phòng trống của Liên minh Hội sinh viên. 

Ninh Viễn mang theo một chút do dự cùng trông đợi, chờ Đổng Thế Quân mở miệng cất lời. 

Nhìn Ninh Viễn ngồi ở trên ghế, gương mặt cậu trông thật mềm mại, ánh mắt hàm ẩn một tia hy vọng khiến tâm Đổng Thế Quân nhất thời rung động một chút. 

Trầm mặc nửa ngày Đổng Thế Quân rốt cục lên tiếng: [Ngươi biết Mã Thiến bên tiếng Pháp hệ chứ?] 

Ninh Viễn thập phần kinh ngạc, chuyện cậu kỳ vọng cùng chuyện anh vừa nhắc đến là hai việc hoàn toàn cách biệt!

Ninh Viễn rất nhanh thuyên giảm (ngạc nhiên cùng thất vọng),bằng không cậu còn hy vọng Đổng Thế Quân sẽ cùng chính mình nói chuyện gì.

Đáy lòng xẹt qua một tia đau đớn, Ninh Viễn trả lời: [Có biết.]

[Quan hệ thân thiết chứ?]

[Mọi người đều là bạn học.]

Đổng Thế Quân ngữ khí cực kỳ thiếu kiên nhẫn, anh không thích Ninh Viễn dùng giọng điệu hẳn nhiên lãnh đạm này: [Ta hỏi ngươi, nàng là bạn gái ngươi phải không?] 

Ninh Viễn ngạc nhiên một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn Đổng Thế Quân. 

Đổng Thế Quân chợt nhận ra, vội bổ sung thêm: [Nàng không phải bạn gái của ta.] 

[Cô ấy cũng không phải bạn gái của ta, ta không có bạn gái.] 

Đổng Thế Quân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. 

Đổng Thế Quân ngồi lại trên ghế, nghiêm mặt nói với Ninh Viễn: [Là như thế này, Hàn Ngâm Thần cùng Mã Thiến trước tại trường trung học là bạn cùng lớp, Hàn Ngâm Thần thích Mã Thiến, nhưng là chưa có thổ lộ, bởi vì Mã Thiến gần đây hay đi chung với ngươi, nên làm cậu chàng hiểu nhầm. Ta đến giúp cậu ấy hỏi, nếu như giữa hai người không có chuyện, ta hy vọng ngươi có thể đối với Mã Thiến giữ khoảng cách, cảm ơn ngươi.] 

Ninh Viễn bừng tỉnh ngộ nhìn Đổng Thế Quân, nguyên lai cậu ấy cùng mình nói chuyện này, là ra mặt giúp một người bạn. 

[Ta nghĩ, ta không thể giúp các ngươi được.] Ninh Viễn đáp lời bằng một giọng bình tĩnh. 

[Cái gì?] 

[Ta nghĩ rằng đề nghị này của ngươi rất không sáng suốt, nếu như Mã Thiến thực sự thích Hàn Ngâm Thần, ta và cô ấy có giữ khoảng cách cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.] 

Đổng Thế Quân thu hồi biểu tình ôn hòa, nghiêm mặt, ngữ khí chuyển thành lạnh lùng đứng lên: [Ngươi có ý gì?] 

Ninh Viễn ngẩng đầu đáp: [Ta không có ý gì cả, ta và Mã Thiến là bạn bè, nếu cô ấy tới tìm ta, ta vẫn sẽ tiếp tục nói chuyện với cô ấy. Chính là như thế.] 

Đổng Thế Quân nóng nảy, ngữ khí càng thêm cường ngạnh: [Chuyện giữa hai người bọn họ, ngươi không cần ở giữa làm loạn, ngươi lại đối với Mã Thiến không có ý, tại sao ngươi không chịu giúp thành toàn cho người ta?] 

Nghe được trong lời Đổng Thế Quân không có thiện ý, Ninh Viễn vẫn duy trì bình tĩnh: [Ngươi cũng nói đây là chuyện của hai người bọn họ, ngươi vì cái gì phải hao tổn tâm trí?] 

[Ta là bạn cậu ta, giúp đỡ một chút cũng không được hay sao?] Đổng Thế Quân thanh âm khó chịu đáp. 

[Ta không nghĩ hành vi của ngươi là hành vi của bạn bè.] 

[Ngươi!] 

Ninh Viễn đứng lên, hướng về phía cửa: [Nếu không còn gì khác thì ta đi trước.] 

Nhìn theo Ninh Viễn mở cửa bước ra ngoài, Đổng Thế Quân không nói nên lời, quá nửa ngày mới cay đắng phun ra một câu: [Này đúng là quái vật.] 



Những ngày tiếp theo, Đổng Thế Quân gặp Ninh Viễn đều làm mặt lạnh, không thèm chào hỏi. 

Thấy tất cả những biểu hiện đó của Đổng Thế Quân, Ninh Viễn ngoài mặt bình thản, trong lòng âm thầm buồn bã. 

Chính mình cùng anh mỗi lúc một xa, sợ rằng sẽ không bao giờ giao lộ nữa.  



Biết nội dung cuộc nói chuyện giữa Đổng Thế Quân cùng Ninh Viễn, lúc sau ba người kia đều thực sinh khí. 

Trịnh Sĩ Trác căm giận: [Tên đó còn không phải là bị bệnh đi! Có cái dạng đó sao!?] 

Lí Á Quân đành phải khuyên mấy người: [Quên nó đi! Ta thấy Hàn Ngâm Thần nên sớm thổ lộ với người ta mới là chuyện quan trọng.] 

Điều mọi người chán nản là, mấy người trong ký túc xá hay trong trường đều không có vẻ gì là kiêng nể Hàn Ngâm Thần, mỗi lần cậu gặp được Mã Thiến liền im bặt như cừu nhỏ không có miệng, bọn họ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại không thể thay Hàn Ngâm Thần đi thổ lộ. 



Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc được ba ngày, Đổng Thế Quân với bạn cùng phòng bốn người đi đến thư viện, đột nhiên thấy Mã Thiến cùng Ninh Viễn đang đứng bên bồn hoa, thoạt nhìn cũng thấy tình cảm Mã Thiến đối với Ninh Viễn thập phần mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nàng chủ động tiếp cận. 

Đối với Mã Thiến mà nói, nam sinh có khí chất u buồn có một loại hấp dẫn đặc biệt, khiến nàng không khỏi muốn nắm giữ cậu. 

Con gái theo đuổi Ninh Viễn đều thực chủ động, nhưng là trước sau đều bị cậu nhẹ nhàng từ chối, Mã Thiến biết hết những điều ấy, nên nàng cũng chưa có lập tức mở miệng thổ lộ, nguyên nhân —– nàng tính chờ hai người dần trở nên thân thiết một chút. Nàng thậm chí muốn, nghĩ không chừng nếu thời gian lâu một chút, tự nhiên sẽ như vậy bồi dưỡng nên tình cảm, có lẽ khi đó lại là Ninh Viễn mở miệng không biết chừng. 

Nhìn thấy Mã Thiến cùng họ Ninh kia bộ dáng gần gũi, hơn nữa Mã Thiến rõ ràng có ý ái mộ, Hàn Ngâm Thần cau mày lại, nét mặt hiện lên nét đau đớn, hô hấp dồn dập đứng lên. 

Đổng Thế Quân dùng sức giữ lại Hàn Ngâm Thần, hướng hai người kia đi tới. 

Phải đến gần Mã Thiến, Hàn Ngâm Thần lại lộ ra bộ dáng rụt rè, làm cho Đổng Thế Quân trong lòng sốt ruột. 

Kéo theo Hàn Ngâm Thần, Đổng Thế Quân đối Mã Thiến nói: [Tiểu tử này có lời muốn nói với ngươi.] 

Mã Thiến ngạc nhiên nhìn Hàn Ngâm Thần hỏi: [Thần Thần có chuyện gì vậy?] 

Thấy Hàn Ngâm Thần không nói được lời nào, gương mặt đỏ bừng, Đổng Thế Quân đá nhẹ vào chân cậu ta thúc: [Ngươi có chuyện muốn nói!] 

Ninh Viễn hiểu được tình thế, đối ba người kia nói: [Ta có chút việc, xin phép đi trước.] Nói đoạn xoay người bước đi. 

Trông thấy Ninh Viễn phải đi, Mã Thiến vội quay đầu đối Hàn Ngâm Thần nói: [Thần Thần, nếu chuyện kia không phải gì quan trọng thì nói sau nhé!]  Sau đó quay đầu lại gọi Ninh Viễn: [Ninh Viễn, từ từ đợi ta.] 

Hàn Ngâm Thần lộ ra biểu tình ân xá, thậm chí nói: [Không quan trọng, không  quan trọng.] 

Mã Thiến lập tức đuổi theo Ninh Viễn đi mất. 



Chờ hai người kia đã đi xa, Đổng Thế Quân nhấc chân đá Hàn Ngâm Thần một cước, sau đó hạ xuống nhẹ nhàng, tức giận nói: [Đừng trách ta không giúp ngươi, thực không có chí khí cạnh tranh!] 

Hàn Ngâm Thần ủ rũ đi vào thư viện. 



Đổng Thế Quân thấy chuyện không thể để mặc như vậy được, một lần nữa hẹn gặp Ninh Viễn, địa điểm vẫn là văn phòng Hội sinh viên. 

Lần này, Ninh Viễn đã biết Đổng Thế Quân muốn nói gì, không đợi Đổng Thế Quân mở miệng cậu đã chủ động nói trước: [Ngươi không cần nói, ta với Mã Thiến chỉ là bạn học, ngươi không cần hiểu lầm, cũng thỉnh chuyển lời Hàn Ngâm Thần không cần hiểu lầm, nhưng là muốn ta làm chuyện bất hòa với đồng học, xin thứ cho ta không thể làm được.] 

[Ngươi chắc chắn không có ý với nàng.] 

Ninh Viễn nghiêm mặt nói: [Này hoàn toàn là hai việc khác nhau, là bạn học, ta cùng Mã Thiến ăn ý, chúng ta gặp mặt chỉ có nói chuyện học, hiện tại tự dưng muốn ta bất hòa với cô ấy, ta làm không được.] 

Đổng Thế Quân nhìn Ninh Viễn nở nụ cười khinh thương: [Bạn học? Chuyện học? Nhìn gương mặt nàng sáng rỡ, bộ dáng ái mộ ngươi như vậy, thảo luận việc học? Ai tin!] 

Ninh Viễn đạm nhiên nở nụ cười: [Người khác tin hay không là chuyện của người khác.] 

[Nhưng ngươi đối với nàng như vậy mà nói cũng là một loại hiểu lầm, khiến nàng nghĩ có cơ hội.] 

[Chẳng lẽ ngươi nghĩ sau khi ta trừng mắt lãnh đạm với Mã Thiến, Hàn Ngâm Thần còn có cơ hội?] 

[Ngươi!] 

Ninh Viễn đứng dậy rời đi. 



Rõ ràng biết cuộc đối thoại sẽ chấm dứt như vậy, nhưng là Ninh Viễn vẫn muốn nhân cơ hội này gặp mặt Đổng Thế Quân, bởi vì cũng chỉ qua cơ hội như vậy, cậu mới được gặp anh. 

Đổng Thế Quân vừa giận dữ vừa phiền muộn, kỳ thật anh cũng biết đàm luận không đạt được kết quả gì, nhất định lại tan rã không vui, chính là vì cái gì Ninh Viễn nguyện ý đi con đường thật xa từ Học viện Văn học đến tận Học viện Kinh tế và Tài chính làm chi? 



Về đến nhà, ngồi tại bàn học, Ninh Viễn nằm lên cánh tay, giấu đi khuôn mặt. 

Đổng Thế Quân, vì sao ngươi phải làm thế với ta, ở trước mặt người khác luôn luôn giữ hình ảnh của một thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng là vì sao mọi lúc đối với ta, lại mỉa mai lạnh nhạt. 

Rõ ràng không phải là như vậy, rõ ràng không nên là như vậy… 

… 

Trên đường tan học, hai đứa trẻ tay trong tay cùng bước đi. 

Đổng Quân Võ tò mò hết nhìn đông lại đến nhìn tây, nhìn cảnh phố phường đưa ra đề nghị: [Bạc Ngôn! Chúng ta đi xem kịch đi!] 

[Mẹ ta không cho ta đi.] 

[Vậy —– chúng ta ra ngoại thành chơi, các dòng sông nhỏ đã đóng băng rồi đấy.] 

[Mẹ ta không cho ta ra khỏi thành phố, dặn là đi ra ngoài phải có người lớn.] 

Đổng Quân Võ nhíu nhíu mày, lát sau lại đề nghị: [Bạc Ngôn, chúng ta tìm ba tiểu tử kia chơi đi!] 

Trữ Bạc Ngôn như cũ lắc đầu: [Không, mẹ ta đã dặn tan học xong liền lập tức về nhà.] 

Đổng Quân Võ mất hứng, nhưng anh lại không theo tính khí trước kia lập tức bỏ tay tiểu tử kia ra, thay vào đó hỏi cậu ấy: [Tại sao ngươi phải nghe lời mẹ như vậy? Dì sẽ không cho ngươi đi chơi sao?] 

[Mẹ chỉ cho ta chơi ở nhà.] 

[Tại sao?] Dừng cước bộ, Đổng Quân Võ lộ ra biểu tình nghiêm trọng, nhìn Trữ Bạc Ngôn: [Vì cái gì?] 

Trữ Bạc Ngôn ngẩng đầu, rụt rụt rè rè nói: [Ta luôn nghe lời mẹ ta nói, mẹ chỉ nghĩ muốn tốt cho ta.] 

[Kia chúng ta cùng nhau chơi không được hay sao?] 

[Ta không thể tùy tiện đi chơi được.] 

[Tại sao?] 

Trữ Bạc Ngôn cúi đầu, cắn cắn môi, một lát sau mới nói: [Bởi vì ta không thể chạy, nếu như ta chạy, ngực sẽ rất đau.] 

Đổng Quân Võ mở to hai mắt, sau đó lập tức lại gần Trữ Bạc Ngôn hỏi cậu: [Thật sao? Rất đau?] 

[Ân, sẽ đau, có đôi khi ta đau đến lăn lộn, còn có thể đau đến ngất đi.] 

Ngay lập tức, trên mặt Đổng Quân Võ dâng lên biểu tình vô hạn thương tiếc: [A! Bạc Ngôn……] 

Mắt ngân dòng lệ trong suốt, Trữ Bạc Ngôn nhìn vào Đổng Quân Võ, giữ chặt tay anh hỏi: [Quân Võ ca, ngươi sẽ chơi với ta chứ? Lúc còn ở phía bắc, các tiểu tử khác luôn không chịu chơi với ta.] 

Đổng Quân Võ lôi kéo Trữ Bạc Ngôn, hướng thằng nhà mình đi đến: [Đi, về nhà, chúng ta về nhà, ta sẽ chơi với ngươi.] 



Lúc này, tại Đổng gia, Đổng mẫu cùng Trữ mẫu đang ngồi trên ghế khâu vá. 

Nhìn đến Trữ mẫu đương thêu hoa, Đổng mẫu ghen tị nói: [Ngươi thực là khéo tay.] 

[Vậy sao, nếu như ngươi có việc tinh tế như vậy, cứ gọi ta một tiếng.] 

Vừa chuyện trò vừa khâu vá, Đổng mẫu chợt nói: [Bạc Ngôn nhà các ngươi ở trong nhà, thực ngoan, cũng không ra ngoài chạy chơi, chẳng như nhóc con nhà ta, nghịch ngợm muốn chết!] 

Trữ mẫu dừng tay khâu, lộ ra biểu tình buồn đau. 

Đổng mẫu ngạc nhiên vội hỏi: [Ngươi làm sao vậy?] 

[Ngươi không biết, là Bạc Ngôn nhà chúng ta từ nhỏ thân thể đã không tốt, miệng khóc than đau ngực, đi tìm thấy thuốc, xem xong nói tim nó có bệnh.] Nói đoạn, Trữ mẫu nghẹn ngào. 

[A!] Đổng mẫu xúc động kêu lên. 

Trữ mẫu kéo vạt áo, chấm đi giọt lệ nơi khóe mắt: [Vì Bạc Ngôn, cõi lòng hai chúng ta đều tan nát, ban đầu thầy thuốc nói nó không thể sống lâu, sau đứa nhỏ mỗi ngày một lớn lên, tính tình ngoan ngoãn, chúng ta lại càng luyến thương.] 

[Kia…… không có cách nào thuyên giảm sao.] Đổng mẫu thăm dò nói. 

Trữ mẫu lắc đầu: [Chúng ta không nắm giữ sinh mệnh ấy, cũng chỉ có mỗi đứa nhỏ là Bạc Ngôn. Đứa trẻ này mỗi ngày thêm lớn, thân thể cũng tốt hơn một chút, nhưng chính là thân thể suy nhược, chỉ cần vội vã một chút, ầm ĩ một chút, chạy một chút ngực liền nhói đau, cho nên nó cũng không dám chạy nhảy, chỉ ở trong nhà, ta cũng không dám cho nó ra đường chơi, không để cho nó đi ra ngoài.] 

[Vậy…… thầy thuốc nói như thế nào?] 

[Sau khi xem bệnh lại, thầy thuốc nói chỉ cần đứa nhỏ được bình tâm tĩnh khí, không tức giận, điều dưỡng thân thể, có lẽ từ từ có thể giống với người bình thường.] 

Trong lòng Đổng mẫu đã hiểu được phần nào vì sao Trữ Bạc Ngôn luôn luôn dịu ngoan như vậy. 

Đổng mẫu trấn an Trữ mẫu: [Nếu như vậy, ngươi cứ làm theo lời thầy thuốc là được, ta nghĩ Bạc Ngôn nhất định hảo hảo hiểu được, sẽ hảo hảo thực hiện.] 

Đúng lúc đó, Đổng Quân Võ cùng Trữ Bạc Ngôn đẩy cửa vào. 

Trữ mẫu vội lau đi nước mắt. 



Đổng Thế Quân kéo Trữ Bạc Ngôn ngồi lên ghế, sau đó đem hiến vật trân quý – mấy món đồ chơi mình nâng giữ đều đem ra. 

Toàn bộ tài sản của cậu bé được đặt trong một cái hộp gỗ nhỏ: mấy hòn đá mịn nhiều màu sắc, vài viên bi rực rỡ sắc màu, một cái còi bằng đổng, nhưng là đã thổi không kêu được nữa, còn có hai cái bát gỗ nhỏ, hai cái thìa gỗ, một tấm gương đồng đã nứt trông giống như của mẫu thân đã bỏ đi, còn một cái tai bị đứt của con lợn sứ. 

Đổng Quân Võ cầm bảo bối, từng thứ từng thứ đưa Trữ Bạc Ngôn thuyết minh lý do chúng được coi là bảo vật cùng những chuyện xưa liên quan. 

Đổng mẫu nghe đứa con nói liên tu bất tận, nhịn không được nói: [Mấy thứ đó đều hỏng hết rồi, còn mang ra khoe khoang không chịu yên.] 

Trữ Bạc Ngôn ngồi một bên nghe đến ngây ngất. 

Đối với trẻ con mà nói, mấy thứ đồ chơi này đều có kỷ niệm. 

Đem năm hòn bi ra, Đổng Quân Võ giúi vào tay Trữ Bạc Ngôn: [Này tặng ngươi.] 

Đổng mẫu ở một bên nhìn, không khỏi ngạc nhiên trước hành động của con trai,  trước nay nó luôn hết sức trân trọng kho tàng rách nát này. Gia đình vốn không giàu có, mua được cái gì cũng đều giành cho đứa nhỏ, nên bất cứ cái gì đối với nó đều có thể trở thành bảo bối được đem cất đi, hôm nay như thế nào lại hào phóng như vậy. 

Trữ Bạc Ngôn chớp chớp mắt, nhìn thứ trong tay, lại nhìn đến mẫu thân. 

[Cầm lấy đi!] Đổng Quân Võ tha thiết nói, tuy rằng đồ chơi này cậu cũng thích, nhưng là hy vọng có thể đưa cho bằng hữu. 

Đổng mẫu ở một bên nói: [Nó cho con rồi, con cầm lấy đi! Quân Võ nhà chúng ta hiếm khi hào phóng được như vậy lắm đó.] 

Đổng Quân Võ thập phần bất mãn: [Mẹ……] 



Buổi tối, sau khi cả nhà đều nằm xuống rồi, Đổng mẫu đem sự tình hôm nay cùng Trữ mẫu nói chuyện kể cho Đổng phụ. 

Đổng phụ vô cùng luyến tiếc: [Ai nha, thực là….. Bạc Ngôn, thật là một đứa trẻ ngoan……] 

[Đúng vậy, thực sự là đáng tiếc a…… Đứa trẻ anh tuấn như vậy, lại nghe lời và ngoan ngoãn.] 

Thở dài một tiếng, hai vợ chồng đều cảm thấy về sau phải thương yêu Trữ Bạc Ngôn một chút. 

Đổng Quân Võ còn chưa có ngủ, nghe được cha mẹ nói chuyện, cậu tuy rằng không hiểu rõ bệnh của Trữ Bạc Ngôn kia có bao nhiêu trầm trọng, nhưng bằng nhận thức của một đứa trẻ con, trong lòng Đổng Quân Võ dâng đầy thương tiếc cùng ý yêu thương. 

Trữ Bạc Ngôn bị như vậy, càng phải yêu thương cậu ấy nhiều hơn, chiếu cố cậu ấy nhiều hơn nữa. 

Đổng Quân Võ âm thầm hạ quyết tâm. 



Ở nhà bên Trữ Bạc Ngôn cũng không ngủ được, đem tay nhỏ bé đặt xuống thành gối đầu, chạm vào mấy viên bi, nhớ tới ánh mắt ôn nhu Đổng Quân Võ nhìn chính mình, cậu ấy đem bảo bối nâng niu yêu thích nhất cho mình, Trữ Bạc Ngôn nở một nụ cười…… 

… 

[Tiểu Xa!] 

Một tiếng gọi lớn khiến Ninh Viễn ngồi bật dậy. 

Ah…… vừa qua…… mơ. 

Đưa tay lên cẩn thận nhìn lại, xúc cảm lạnh lạnh trơn trơn của viên bi đã không còn đó nữa. 

[Tiểu Xa!] Lưu Thục Trinh ở ngoài phòng gọi lớn: [Ăn cơm chiều nào.] 

[Đến đây.] 

Ninh Viễn buông tay xuống, đứng lên. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.