Phương Triển Nhan thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc, có thể nghỉ ngơi.
Đem tất cả trang bị, trang phục sửa sang lại cho tốt, đưa về chỗ bảo quản, Phương Triển Nhan trở về nơi làm việvc.
“Các cậu đã trở về?” – Lâm Sir hỏi.
“Vâng! Thủ trưởng!”
“Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, chúc mừng các cậu!”
“Cảm ơn thủ trưởng.” – Phương Triển Nhan thầm nghĩ, lần này không phải cáo già dẫn đội, đi làm việc, tựa hồ có điểm nhớ lão.
Thí! Mới không cần nhớ lão! Lão toàn chỉnh chúng ta!
Nhóm đặc công có thể về nhà.
Phương Triển Nhan thay quần áo bình thường, chuẩn bị đi, phát hiện Lâm Sir đứng ở cửa văn phòng, nhưng ánh mắt dường như không chú ý đến cái gì.
Hừ, ta biết lão suy nghĩ cái gì, tất cả chờ ta về gặp Tiểu Ngôn rồi nói sau.
Nếu lão làm tốt, chúng ta sẽ không nuốt lời.
Trên đường lái xe về nhà, Phương Triển Nhan suy nghĩ không biết Lâm Sir nói chuyện với Nhược Ngôn thế nào, về quy định, hắn là cảnh sát, nhưng làm ở ngành này, thân phận không thể để lộ.
Vừa thấy Phương Triển Nhan trở về, Trình Nhược Ngôn liền nghêng đón.
“Anh đã về.”
Nga, Tiểu Ngôn chủ động yêu thương.
Ân, nhìn biểu tình, không có không vui, cũng không sinh khí u buồn, xem ra Lâm Sir tựa hồ nói chuyện không tồi.
“Có nhớ anh không?”
“Có.” – Trình Nhược Ngôn gật đầu, ôm thắt lưng Phương Triển Nhan không buông.
Khi ôm Triển Nhan, mình có cảm giác thật an toàn, cảm giác bàn tay to của Triển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-bo-8-han-la-ke-nhat-gan/1318276/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.