Ngay sau hôm Giang Dật Lãng nằm viện, Lí Thế Quý tự mình tìm tới Hứa Chính.
Trong văn phòng của Hứa Chính, Lí Thế Quý thêm mắm thêm muối nói cho hắn về chuyện đã xảy ra với Giang Dật Lãng.
Hứa Chính kinh ngạc nói không nên lời, nhảy dựng lên muốn đi, Lí Thế Quý gọi hắn lại: “Từ từ, Cảnh sát Hứa, anh có biết mấy năm nay Dật Lãng vẫn luôn nhớ tới anh hay không?… Những gì hôm đó anh nhìn thấy chỉ là hiểu lầm, cuộc sống của Dật Lãng mấy năm nay cũng không giống như những gì tối hôm đó anh chứng kiến. Tôi hy vọng hai người có thể nói chuyện cho đàng hoàng… Còn nữa, bác gái muốn gặp anh.”
“Cám ơn cậu, cám ơn cậu đã cứu Tiểu Lãng… Tôi muốn tới trước thăm cậu ấy. Còn có, bác gái… tôi sẽ gặp bác ấy, cám ơn cậu đã cho tôi biết.”
Lí Thế Quý thở dài một hơi: “Cảnh sát Hứa, có thể cứu cậu ấy, có thể thay đổi cậu ấy cũng chỉ có thể là anh mà thôi. Xin anh… nhất định phải cùng cậu ấy đối mặt nói rõ mọi chuyện.”
Trong phòng đơn dành cho bệnh nhân, Hứa Chính ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, trầm mặc không nói.
Giang Dật Lãng quay mặt sang hướng cửa sổ, không liếc mắt nhìn Hứa Chính một cái.
Rốt cuộc, Hứa Chính đánh vỡ không khí trầm mặc này: “Vì sao lại làm như vậy?”
“Không phải chuyện của anh.”
“Chính bởi vì anh nhìn thấy em như vậy ở bữa tiệc tối hôm đó mà em mới… ”
“Không phải! Tôi đã nói không liên quan tới anh!”
Hứa Chính thấy y cáu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-bo-4-chuyen-chuc-dich-xung-ho/1318511/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.