Qua vài ngày, Hứa Chính gọi điện cho Giang Dật Lãng: “Tiểu Lãng… anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện cho rõ ràng một chút.”
“Được, anh tới nhà em đi.”
“Tiểu Lãng, anh cảm thấy chúng ta gặp nhau bên ngoài vẫn tốt hơn.”
Giang Dật Lãng đáp lại rõ ràng: “Phải là nhà của em, phải là nhà của anh, muốn nói thì nói, không nói thì thôi, tự anh quyết định.”
Hứa Chính bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý: “Được, anh tới nhà em.”
Sau khi tan tầm, Hứa Chính nhanh chóng tới nhà Giang Dật Lãng.
Giang Dật Lãng lấy bánh quy Chocolate ra mời hắn. Mỗi khi Hứa Chính muốn nói về vấn đề kia, Giang Dật Lãng sẽ ngắt lời hắn. Cứ như vậy, hai người đều ôm tâm sự, nói đông nói tây, thẳng tới đêm khuya…
Hứa Chính nhịn không được: “Tiểu Lãng, rốt cuộc em có muốn nói chuyện rõ ràng với anh hay không?”
“Không phải em vẫn nghe anh nói đó sao?”
“Nhưng đó không phải những điều anh muốn nói.”
“Kỳ lạ, đó không phải những điều anh muốn nói mà nói tới nửa ngày, phí thời gian.”
Nhìn hắn không lên tiếng, Giang Dật Lãng vội vàng giải thích: “Tiểu Chính ca, đừng giận, em không cố ý.”
“Em muốn như thế nào?”
Giang Dật Lãng cúi đầu: “Em sợ, em không dám nghe anh nói.”
“Nhưng chúng ta phải nói cho thật rõ ràng.”
Giang Dật Lãng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Hứa Chính: “Tiểu Chính ca, em yêu anh… Em thật sự yêu anh, đó cũng không phải cảm giác nhất thời.”
“Tiểu Lãng, em phải hiểu là chúng ta… chúng ta không có khả năng.”
“Cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-bo-4-chuyen-chuc-dich-xung-ho/1318509/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.