Cuối tuần.
Mang theo tâm trạng bất an, Giang Dật Lãng hồi hộp bấm số điện thoại.
Phía bên kia, sự nhiệt tình của Hứa Chính khiến y ngạc nhiên, hắn cẩn thận chỉ đường tới nhà mình.
Hóa ra Hứa Chính ở phía Đông thành phố, cách khu Tĩnh Lộ của y rất xa.
Đứng ngoài cửa, Giang Dật Lãng hít sâu, cố gắng lấy chút dũng khí mới dám bấm chuông cửa. Không lâu sau, cửa mở, người y luôn mong nhớ cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt.
Giang Dật Lãng vui mừng, liền kêu lên danh xưng mà y chỉ dám giữ trong lòng: “Tiểu Chính ca.”
Hứa Chính sửng sốt, theo phản xạ mà hỏi lại: “Cậu kêu tôi là gì?”
“ Thảm!” Giang Dật Lãng thầm kêu khổ, chính mình không để ý lại thốt lên như vậy.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, y lo lắng Hứa Chính không vừa lòng cách xưng hô của mình, dù sao hai người cũng trở thành bạn chưa lâu. Nhìn biểu tình của hắn, cũng chỉ có thể nhắc lại: “Ách… Tiểu Chính ca.”
Không giống như suy nghĩ của y, Hứa Chính không hờn giận mà sang sảng cười: “Chưa từng có ai kêu tôi như vây. Cậu có thể gọi tôi là A Chính.”
Giang Dật Lãng theo Hứa Chính vào nhà, lén lút mừng thầm những gì y mới thốt lên, rốt cuộc có thể quang minh chính đại xưng hô như vậy. Nghe Hứa Chính trả lời, y vội bổ sung: “ Em gọi anh là Tiểu Chính ca mới tốt, anh lớn hơn em, gọi một tiếng “ ca” có gì không đúng? Nhưng mà… kêu Chính ca nghe rất giống hắc bang (Xã hội đen),cho nên kêu Tiểu Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-tru-tinh-lo-he-liet-bo-4-chuyen-chuc-dich-xung-ho/1318507/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.