Chương trước
Chương sau
“Tôi tin anh.” Ôn Nhuận cởi tạp dề xuống, mỉm cười nói: “Kế Hoằng, anh là lúc xin việc làm, không được người khác tín nhiệm nên đâm ra sợ hãi, tôi đã nói chỉ cần anh nói ra tôi liền tin tưởng, sao cứ phải hỏi nhiều như vậy? Anh chỉ cần nói cho tôi biết chân tướng thì tốt rồi a.”

Kế Hoằng trong mắt tràn đầy hơi nước, suy nghĩ một lúc thấy đám nước mắt này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng nam tử hán của chính mình bèn vội vội vàng vàng đem nước mắt một phen lau đi, cười khẽ hỏi: “Cậu muốn nghe sao? Chuyện đó đã rất lâu rồi.”

Ôn Nhuận gật gật đầu: “Nói đi, tốt nhất là nói dài một chút, như vậy có thể tiết kiệm được tiền thuê sách buổi tối.” Thấy Kế Hoằng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, cậu cười nói: “Ban đêm tôi mất ngủ cho nên thường đọc tiểu thuyết giết thời gian.”

Đêm đông, hai đại nam nhân trên một cái giường không tính là lớn, Kế Hoằng đắm mình trong những đau xót của chuyện cũ, thanh âm trầm trầm chậm rãi kể rõ những gì đã phát sinh ba năm trước đây. Đợi khôi phục lại tinh thần, hắn mới cảm thấy bên cạnh có tiếng nức nở tinh tế, không khỏi cười một tiếng: “Cậu khóc rồi sao? Đại nam nhân khóc cái gì, tôi còn không khóc ra được một giọt nước mắt đâu.”

Ôn Nhuận rầu rĩ nói: “Anh vì cái gì không nói trước cho tôi biết đó là một bi kịch? Tôi luôn luôn cự tuyệt những chuyện bi kịch xưa. Cái tên dám hãm hại ngươi đáng bị chém ngàn đao, lăng trì xử tử, lột da rút gân, nghiền xương thành tro. Hỗn đản, đừng để cho tôi tìm thấy gã, nếu không, tôi nhất định sẽ đem Mãn Thanh thập đại khổ hình dùng hết thảy trên người gã, hừ hừ, đều là gã đem anh hại khổ. Bác gái cũng……”

Kế Hoằng lặng yên, thật lâu sau bỗng nhiên cười nói: “Ôn Nhuận, cậu có thể sao? Nhìn bề ngoài cùng hành vi lưu tôi ở lại của cậu đều cho tôi thấy cậu là một người thanh niên tốt, chẳng lẽ vì người khác đối đãi với tôi bất công, cậu liền trở nên tàn nhẫn? Những thứ đó tôi còn chưa nghĩ tới, cậu thế nhưng lại là người độc ác a độc ác.”

Một câu nói đùa của hắn làm Ôn Nhuận nở nụ cười: “Đều tại anh, vốn muốn nghe chuyện xưa cho dễ ngủ, hiện tại thì tốt rồi, tựa hồ mất ngủ nghiêm trọng, tôi ngày mai còn muốn đi làm a!” Thanh âm đang nói dần dần thấp xuống.

“Vậy thì nhanh ngủ đi, tôi tuy vài ngày chưa ăn nhưng ngủ vẫn tốt lắm.”  Kế Hoằng ách xì một cái, chỉ chốc lát sau cũng trầm đi vào giấc mộng.

…..

Mới sáng ra Ôn Nhuận bị một tiếng nổ và tiếng gào thê thảm làm giật mình tỉnh giấc.

Trong nhà có trộm ghé thăm! Đây là cái ý tưởng duy nhất của cậu lúc này, vội vàng vọt vào bếp, liền nhìn đến vẻ mặt xấu hổ đen xì hết chỗ nói của Kế Hoằng, gãi gãi cái trán:”Ân, Kế Hoằng, trong nhà tuy rằng không có đồng hồ báo thức, nhưng là dùng cách này để gọi tôi rời giường, có phải hay không quá lãng phí, dù sao chúng ta không nghèo như người ta nhưng cũng không đến nỗi khá khẩm đâu a.”

“Ôn Nhuận, nhìn không ra cậu thực sự rất hài hước.” Kế Hoằng phẫn nộ nhặt lên từng mảnh nhỏ, đối với chuyện này phẫn nộ:”Mày dám làm cho tao giống như một kẻ ngốc, cứ chờ xem.”

“Kế Hoằng, nó đã nát vụn rồi.”  Ôn Nhuận thở dài, tiếp nhận mảnh nhỏ ném vào thùng rác, rồi mới thấy được trong nồi có một đám gì đó cháy đen.

“Đây là cái gì?” Ôn Nhuận nghi hoặc hỏi, một bên tự hỏi chính mình có phải mua nhầm mè đen hay những thứ linh tinh tương tự. Bất quá đáp án Kế Hoằng đưa ra làm cậu bỏ dở phần tự hỏi của mình. “Là trứng rán.” Hắn thành thật thừa nhận làm cho Ôn Nhuận hé ra một khuôn mặt trắng bệch.

Hít thật sâu vào một hơi, cậu bất đắc dĩ nhìn về phía Kế Hoằng: “Tôi trước giờ vẫn nghĩ những người ngu ngốc chuyện bếp núc chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không nghĩ tới trong hiện thực thế này lại thật sự gặp phải. Kế Hoằng, nếu anh không phải cố ý đem trứng biến thành như vậy để trốn tránh lao động, như vậy sau này, mời anh quân tử tránh xa phòng bếp đi.”

“Là nhà bếp.” Kế Hoằng sửa lại liền bị Ôn Nhuận xem thường phán cho một câu: “Không biết làm không có tư cách tư cách tự khoe.” Hắn oán hận yên lặng rời khỏi phòng bếp vũ đài, bối cảnh phía sau vang lên một mảnh nhạc thê lương.

Ngày nhẹ nhàng trôi qua như nước. Có lẽ hai người rất có duyên. Trong nhà Ôn Nhuận không có việc gì để làm, ngay cả một công việc thủ công đơn giản gì đó cũng không có. Chuyện này làm Kế Hoằng luôn cảm thấy áy náy nên vẫn không ngừng tìm kiếm việc làm nhưng kết quả thì không nghĩ đến cũng biết, hoàn toàn thất bại. Đến cuối cùng ngay cả Ôn Nhuận cũng không thể nhẫn tâm nhìn hắn trắc trở như vậy, khuyên hắn giấu đi việc chính mình ở tù hoặc ở nhà chờ đợi cơ hội, dù sao việc kiếm tiền bây giờ là do cậu làm.

Cuộc sống như vậy hai người đều không cảm thấy có chỗ nào không ổn, hàng xóm dường như cũng đã biết lai lịch của Kế Hoằng nhưng cũng không quá mức chú ý, rõ ràng là xem hắn như một thành viên của Ôn gia mà đối đãi. Nếu không có cái dì bà con xa của Ôn Nhuận và đề nghị hẹn hò bất ngờ của bà, có lẽ cuộc sống của hắn và Ôn Nhuận cũng sẽ thật bình bình lặng lặng.

Nữ nhân này tự xưng là dì của Ôn Nhuận, nói chưa đến ba câu liền lộ bản chất tam cô lục bà điển hình. Câu đầu tiên bà nói là: “Nhuận Nhuận a, dì đến xem con, sao lâu như vậy con cũng không đi thăm dì?” Sau đó bà nhìn thấy Kế Hoằng ở phía sau, câu thứ hai liền khoa trương kêu to lên: “Ai nha, Nhuận Nhuận, con kết hôn khi nào? Còn gả cho nam nhân nữa, ông trời a, cho dù là gả cho nam nhân cũng nên bày mấy bàn tiệc rượu, mời thân thích đến chung vui a, hiện tại xã hội cởi mở như vậy ……..”

Sau đó bà còn huyên thuyên một hồi, Kế Hoằng hoàn toàn không có nghe đến, chỉ ngơ ngác nhìn cái mồm to đỏ như máu kia đang hé ra hợp lại. Đồng tình nhìn về phía gương mặt tối sầm của Ôn Nhuận, hắn cuối cùng cũng đã hiểu được vì cái gì mà cậu lâu như vậy không đi thăm vị thân thích này, người này ………. Rất đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.