Trong phòng trên bàn nhỏ chỉ thắp một ngọn đèn, Ôn Nhuận bất mãn bị Kế Hoằng bắt ngồi trên người hắn, tư thế như vậy xem ra càng có điểm ái muội. 
“Uy, anh rõ ràng đã nói lần này sẽ tới phiên tôi ở mặt trên?”  Tuy rằng ở trên nhưng cũng đâu được thoải mái, Ôn Nhuận thập phần bất mãn đặt câu hỏi. 
Kế Hoằng vô tội nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy a, cậu không phải là đang ở trên sao?” Hắc hắc, dám đấu với tôi, Ôn Ôn a, cậu còn non lắm. 
“Tôi căn bản đâu có muốn như thế này ……… anh hỗn đản … a …” thanh âm dâm mỹ vang lên, thân mình Ôn Nhuận nhất thời hạ xuống vài phần, cậu đau đến nhe răng nhếch miệng, oa oa kêu to: “Anh đánh lén, dám dở trò với tôi, cái tên hỗn đản này.” 
“Ôn Ôn, chúng ta kết hôn đi.” Kế Hoằng ồ ồ thở dốc, không quên nói ra ý định đã được chuẩn bị kỹ, hắc hắc, tại thời điểm như thế này cầu hôn, nhất định sẽ không bị cự tuyệt mà còn thành công dời được sự chú ý của Ôn Nhuận. 
“Cái gì? Anh nói cái gì?” Ôn Nhuận quả nhiên trở nên ngây ngốc rồi lại bị quy đầu cực đại va chạm thật mạnh kéo thần trí trở về: “A …. a ….. Kế Hoằng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cứ chờ mà xem.” 
“Hừ, không cần quấy rầy đến giấc ngủ của hàng xóm nga.” Một câu nói ra thành công làm cho Ôn Nhuận đem toàn bộ tiếng la hét nuốt vào trong bụng, Kế Hoằng đắc ý nở nụ cười, hắn cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-nhi-bat-hoi-cai-bien-toi-yeu-em-se-khong-thay-doi/2242926/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.