Bất quá sống như vậy qua nửa năm, Ôn Nhuận bắt đầu thở dài, cậu không quen với cuộc sống như vậy, nhất là khi nhìn Kế Hoằng mỗi ngày mang bộ dáng mệt mỏi trở về, lang thôn hổ yết ăn cơm, sau đó lại tinh lực tràn đầy mà yêu cầu vô độ rồi mới ngả đầu xuống ngủ say như chết. Ôn Nhuận trong lòng trống rỗng, toàn bộ sợ hãi hóa thành oán khí ngút trời: ‘Không, mình không thể mãi kém cỏi như vậy, mình không phải là một con heo hết ngủ lại ăn, mình cũng phải tìm một công việc để làm, tuy rằng không thể làm công nhân kỹ thuật như trước nhưng chẳng lẽ một cái công việc làm vệ sinh cũng không tìm được, không cần phải mỗi ngày đều ở nhà ngẩn người, chơi trò chơi, xem TV, nấu cơm, quét tước.’ Cậu nghĩ như vậy, trong lòng lập tức dấy lên ngọn lửa quyết tâm.
Kế Hoằng sở dĩ bận rộn như thế là vì hắn đã có được công ty của riêng mình. Sau lần cãi nhau đó, Kế Hoằng vốn quyết tâm không chọc Ôn Nhuận sinh khí nữa, an phận làm quản lý, thủ hạ của Hàn lão gia. Ai ngờ sau khi Ôn Nhuận xuất viện lại đem tiền lấy hết ra, nói hắn cứ dựa theo ý mình mà làm, nếu không thành công thì cùng lắm trở lại nghèo như lúc trước, Kế Hoằng cảm động vô cùng, sau khi mở công ty liền liều mạng công tác.
Bởi vì hắn cùng Hàn Tưởng kiên trì nên kết quả liền tới, nhận được hơn mười hợp đồng lớn, công ty cứ như thế mà phát triển, hai người tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-nhi-bat-hoi-cai-bien-toi-yeu-em-se-khong-thay-doi/2242874/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.