Nhìn điện thoại hiển thị một dãy số lạ, Hàn Tưởng nhịn cười không được, vỗ vỗ vai lão bằng hữu: “Ha ha, Ôn Ôn nhà các người dạo này tích cực chống đối cậu a, ngay cả chiêu đổi số điện thoại để thử cậu cũng làm rồi.”Y vô hạn đồng tình lắc đầu. Còn Kế Hoằng lại không nói gì, thần thái tự nhiên tiếp điện thoại: “Uy, xin chào, tôi là Kế Hoằng.” Hàn Tưởng ở một bên liên tục lắc đầu: ‘Không cứu nổi tên này nữa rồi, mệt cho hắn còn có thể nghiêm túc diễn như vậy.’ Ngay sau đó liền nghe Kế Hoằng rống to sợ tới mức làm y phun một ngụm cà phê lên bàn.
“Tụi bây bắt cóc Ôn Ôn? Mẹ nó hỗn đản, tụi bây thử động tới một sợi tóc của cậu ấy xem.” Kế Hoằng phong độ hoàn toàn biến mất rống to, may mắn nơi này là văn phòng tổng tài cách âm tuyệt đối, nếu không chỉ bằng mấy tiếng la này cũng đủ để ngày mai hắn được lên trang đầu của báo giải trí.
Hàn Tưởng cũng ngây ngẩn cả người, điều đầu tiên nghĩ được là đứa nào nói giỡn vậy, rõ ràng mới vừa rồi Ôn Nhuận còn thực có tinh thần đến văn phòng Kế Hoằng ăn cơm trưa sẵn tiện oán hận một phen, hiện tại cậu hẳn là ở công trường mới đúng, sao có khả năng bị bắt cóc? Y không tin kẻ nào có lá gan lớn dám đến công ty bọn họ bắt cóc người, có lẽ là ai đó đùa dai hay nói giỡn đi. Y vội vàng gọi điện đến kho hàng tìm được tiểu đầu nhi lại từ miệng gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-nhi-bat-hoi-cai-bien-toi-yeu-em-se-khong-thay-doi/2242856/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.