Nam nhân kia tiếc hận thở dài, cũng không liếc mắt nhìn đến Hàn Tưởng cùng Kế Hoằng đang chảy mồ hôi lạnh, vẻ mặt gã thập phần khoái trá cứ như là đang nhớ lại chuyện vui vẻ lúc xưa, gã châm điếu thuốc, nghĩ nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tóm lại nữ nhân cũng chỉ là nữ nhân, luôn mềm lòng. Tựa như năm đó mẫu thân tôi, rõ ràng hận tôi muốn chết nhưng đến lúc sinh tôi ra vẫn nuôi nấng, cho dù bà đối với tôi không tốt, lại thủy chung không thể vứt bỏ con mình được. Mẫu thân của anh cũng như vậy. Nữ nhân tao nhã thiện lương ngu xuẩn kia dễ dàng bị chuyện xưa của tôi cảm động, còn nói cái gì mà lão công của bà đã chết, tôi thiếu tình thương của cha liền để bà bồi thường, ha ha ha, thật là cười chết tôi. Thế là tôi thực ngoan ngoãn trở thành một đứa con hiếu thuận khác của bà, tôi không cho bà nói chuyện của tôi cho bất kỳ ai, nói là vì tôi chưa chuẩn bị tốt nên không có dũng khí đi nhân thân nhân với ca ca xuất sắc như vậy, nói dối vụng về thế mà bà già đó cũng tin. Sau đó anh về nhà, khổ sở của tôi cũng đến hồi kết thúc, hết thảy đều rất thuận lợi, tôi đem ma túy bỏ vào xe của anh, không ai phát hiện, tên cảnh sát ngu xuẩn kia còn cho tôi một cái ơn lớn, anh thuận lý thành chương(1) bị bắt bỏ tù, đáng buồn là bà già kia vẫn tin tưởng con bà dù có ngồi tù thì vẫn có thể tạo ra bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-ai-nhi-bat-hoi-cai-bien-toi-yeu-em-se-khong-thay-doi/2242850/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.