Đứng ở trước cửa là một đôi vợ chồng trung niên, thần sắc có chút kích động.
“Cậu…cậu là ai?” người đàn ông cầm một cây gậy gỗ hỏi trước.
Tôi nhìn bọn họ, đoán là hàng xóm của Tiểu Ny liền vội chạy vào lấy phong thư của cô đưa ra.
Người đàn ông nhận lấy, đọc xong thì thở dài, sau đó mới đưa cho vợ.
“Chúng tôi là hàng xóm của Tiểu Ny. Về sau cứ gọi tôi Vệ thúc, còn đây là Vệ thẩm của cậu. Tiểu Ny trước khi đi có nhờ chúng tôi trông nhà. Nếu cho thuê không được thì thi thoảng tới quét dọn một chút. Chúng tôi ban đầu còn tưởng cậu là kẻ trộm. Đúng rồi, cậu bé, cậu tên là gì?”
Tôi hướng về phía Vệ thúc và Vệ thẩm cười cười, cầm lấy giấy bút viết thật cẩn thận.
“Lâm Nghị? Tên rất hay!” Vệ thúc cùng Vệ thẩm nhìn tôi viết thay lời nói, không khỏi lộ ra ánh mắt thông cảm.
Tôi kì thực rất không quen loại ánh mắt này. Tôi không cần sự thương hại của người khác. Tuy rằng tôi hiện tại không thể nói chuyện nhưng tôi có tay chân, có thể tự nuôi sống bản thân. Nhận bố thí của kẻ khác là ăn mày, không phải tôi.
“Lâm Nghị, cháu hiện tại có công việc không?” Vệ thẩm tiến lên trước, vỗ vai tôi cười hỏi.
Tôi muốn nói với họ tự tôi có thể tìm được việc, không cần họ giúp đỡ. Nhưng mà tôi đã không còn tiền, lòng tự trọng lại đáng mấy đồng? Cuối cùng tôi chỉ có thể lắc đầu.
Thực ra nguyên nhân trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/3646515/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.