Nhìn thấy Cao Suất ngồi trong phòng khách uống loại trà rẻ tiền, tôi cư nhiên vẫn rất bình tĩnh. Gò má anh có chút gầy, thân hình rắn chắc hơn trước, da bị phơi nắng cũng đen đi, tóc hỗn độn nhưng ánh mắt vẫn đen và có thần như trước. Anh nhìn tôi chằm chằm thật lâu, thật lâu.
“Lâm Nghị…em còn chưa trả lời tôi. Em gần đây có khỏe không?” Cao Suất rốt cuộc mở miệng hỏi.
Tôi cầm giấy đặt lên bàn, ngồi xổm xuống chậm rãi viết cho anh.
Rất tốt, còn anh?
Cao Suất nhíu mày, theo bản năng nắm chặt chén trà, cúi đầu nhìn vụn lá trong đó, rất lâu sau mới nói: “Trước mắt, cha tôi đang nghĩ cách kêu gọi vốn, thu mua cổ phần công ty, hi vọng còn có thể cứu vãn. Nhưng đám bạn cũ của ông lại không muốn gặp mặt. Hiện tại…tình huống không khả quan lắm.”
Khẩu khí của anh không nghiêm trọng nhưng tôi có thể đoán được tình hình nhà họ bây giờ. Có lẽ đã đến đường cùng rồi.
Dù thế nào, anh không có việc gì là tốt rồi.
Tôi đưa giấy cho anh, nhẹ nhàng cười.
Tôi làm được, thật sự đã làm được. Thời điểm gặp lại anh, tôi muốn nói chỉ cần bình an là được, còn muốn cho anh một nụ cười ấm áp.
“Lâm Nghị, vì sao em bỗng nhiên không thể nói?” Cao Suất như nhớ tới cái gì, kinh ngạc nhìn tôi hỏi.
Tôi không biết phải giải thích với anh thế nào, cũng không thể trả lời là chính tôi cũng không biết, nên chỉ lắc đầu nói với anh không có gì đáng ngại.
Cao Suất không nói gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/1213966/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.