Quay trở lại bàn ăn, một lần nữa đối mặt với ánh mắt ôn hòa của thiếu gia, tôi chợt có chút mâu thuẫn. Rõ ràng chỉ là mấy lời nói qua lại của người khác mà bản thân vốn đã lựa chọn không tin tưởng, vậy tại sao giờ phút này lại cảm thấy nụ cười của thiếu gia trở nên chướng mắt như vậy? Mà bản thân phát hiện ra chân tướng sự việc thì lại có thể làm được gì? Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ đặt mình ở vị trí ngang hàng với cậu ấy. Thiếu gia vẫn mãi là thiếu gia. Dù cậu ấy đối xử không tốt với tôi thì bản thân cũng không thể nói một tiếng “Không”. Ngày tháng ở bên thiếu gia vẫn cứ kéo dài, mà tôi lại không cách nào an tâm đón nhận nụ cười cùng sự quan tâm ôn nhu của cậu. Có lẽ là bởi vì thiếu gia, có lẽ là vì tôi mà cũng có thể là vì Nhạc Dương. Nhạc Dương luôn nói tôi bi quan, nhưng chính anh cũng chẳng khá hơn là bao. Anh luôn nhắc nhở tôi không nên dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù đó có là người thân của mình. Lừa gạt là sự trừng phạt của trời cao với con người. Nó khiến chúng ta nghi ngờ, hiểu lầm lẫn nhau. Mãi cho tới khi hai bên ồn ào tới lưỡng bại câu thương mới nhận ra đó là số mệnh an bài. Những lời này tôi không biết phải hiểu như thế nào, nhưng tôi tin tưởng anh đã từng chịu tổn thương rất sâu. Nhạc Dương rất ít khi cười, mặc dù anh vẫn đem mấy lời đó để nhận xét tôi. Mỗi lần như vậy, tôi sẽ hướng anh cười nhẹ nói chúng ta như nhau cả thôi. Nhạc Dương dạy cho tôi rất nhiều đạo lí làm người, dù nhiều lúc nó khiến người khác cảm thấy bi thương. Nhưng tôi phát hiện, anh là thật lòng quan tâm tới mình, cũng là người thứ hai khiến tôi cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Vì vậy mà tôi rất mong được gặp anh mỗi tuần. Tôi sẽ chăm chỉ làm hết số bài tập anh giao, hướng anh hỏi về nội dung của buổi tới. Như vậy, chúng tôi sẽ có nhiều thời gian nói chuyện hơn. Ngày đó học xong, anh lấy từ phái sau ra một chiếc quạt giấy đưa cho tôi. “Đây là…?” – tôi ngơ ngác hỏi. “Cậu không phải từng nói hôm nay là sinh nhật của mình hay sao?” – anh cười. Thời điểm nhận lấy món quà, đầu óc tôi trống rỗng. Phần quà này đối với tôi mà nói có ý nghĩa rất lớn. Đó là món quà thứ hai tôi nhận được ngoài chiếc máy nghe nhạc của thiếu gia. Tôi vô cùng quý trọng, nhẹ nhàng mở chiếc quạt ra: Lâm mộc chi nội, nghị tại kỳ trung. “Ý của những lời này là…?” – thanh âm của tôi có chút run rẩy. “Tôi hi vọng cậu có thể giống như cái cây này, sừng sững cao ngất. Dù mưa gió cũng vẫn kiên cường không ngã xuống. Bởi vì cậu có một nội tâm kiên nghị.” – Nhạc Dương thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói. “Cám ơn…” ngoại trừ câu này, tôi cũng không nói ra được bất kì lời nào nữa. Tối hôm đó, tôi vốn muốn đưa chiếc quạt cho thiếu gia xem. Ai ngờ, cậu ấy vừa vào đến cửa đã vội vàng lôi kéo tôi đi thay âu phục, nói là buổi tối có một việc rất quan trọng. Tôi chưa bao giờ hi vọng thiếu gia sẽ vì mình mà tổ chức sinh nhật. Thế nhưng mười tám năm nay, chưa bao giờ cậu ấy quên sinh nhật tôi. Nếu như không phải là mừng sinh nhật vậy sẽ là vì cái gì đây? “Lâm Nghị, tôi muốn dẫn cậu tới một nơi.” Thiếu gia ra khỏi cửa, lên xe, thần bí cười. “Là nơi nào?” Tôi có chút không kiên nhẫn hỏi. “Hắc hắc, đến lúc đó cậu sẽ biết. Đúng rồi, hôm nay tôi có đẹp trai hay không?” Cậu ấy xoay người, đối mặt với tôi hỏi. “So với bình thường càng đẹp trai hơn.” Tôi thành thật trả lời. “Cậu cũng vậy, tiểu tử. Không ngờ cậu mặc âu phục lại đẹp mắt như vậy.” Lời khen của thiếu gia khiến lòng tôi có chút lâng lâng. Thời điểm xuống xe, cậu ấy đem tôi kéo sang một bên, giúp tôi chỉnh sửa cổ áo nói: “Đúng rồi Lâm Nghị, lát nữa cha mẹ tôi cũng tới, cậu…cậu có thể giả bộ giống như trước đây làm…” “Người làm?” Tôi hỏi lại. “Đối với…” Thiếu gia gãi gãi đầu, tựa hồ không biết diễn đạt thế nào. “Tại sao?” Lòng của tôi nhộn nhạo. Bí mật đã che giấu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được phơi bày. “Được rồi, chuyện đến nước này tôi cũng không cách nào che giấu được nữa.” Tôi không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cậu, cố gắng muốn từ nó nhìn ra cái gì đó. Đáng tiếc, tôi cái gì cũng không rõ. “Thật ra thì…. thật ra thì lúc đó tôi muốn giữ cậu ở lại nhưng không có lý do chính đáng nào cả. Lý thúc, dì Trương và má Triệu đều phản đối nên tôi buộc phải nói dối…nói cha cậu đã phát tài, muốn hợp tác với cha tôi. Nếu để ông ấy phát hiện ra chúng tôi đối xử không tốt với cậu thì việc làm ăn sẽ có vấn đề. Bọn họ nghe vậy mới đáp ứng để cậu ở lại…thật xin lỗi… chuyện này không nói cho cậu biết.” “Nguyên lai là như vậy…tôi còn tưởng…” Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống. “Đứa ngốc, còn cho là cái gì?” Thiếu gia nhéo nhéo mũi tôi, sau đó kéo tay tôi, rất tự nhiên nói: “Bữa cơm này rất quan trọng với Cao gia, cho nên tôi muốn cậu ở bên cạnh. Như vậy tôi mới có thể yên tâm.” Một khắc bị thiếu gia dắt đi, máu trong người tôi giống như ngừng lại. Thậm chí cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Còn có cái gì chưa thỏa mãn đây? Bây giờ nếu có bắt tôi chết đi cũng không vấn đề gì, cho dù cậu ấy đã quên mất sinh nhật tôi cũng không sao. Thiếu gia dẫn tôi đến một căn phòng sang trọng. Đứng ở ngoài cửa, cậu sửa sang lại quần áo, sau đó cũng giúp tôi vuốt vài cái mới bước vào. Giờ đây, tôi lại danh chính ngôn thuận trở thành người hầu bên cạnh thiếu gia. Nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Rõ ràng vẫn như trước đây nhưng bản thân lại thấy có một số việc hình như đã thay đổi. Thời điểm bước vào, tôi mới phát hiện nhà hàng đã được bao trọn. Bên trong chỉ có lão gia, phu nhân và một vài vị khách quý khác. Lúc này, một người đàn ông trung niên ngay chính giữa lên tiếng: “Nhân vật chính cuối cùng đã xuất hiện. Mọi người cùng nâng ly chúc mừng việc đính hôn của Cao thiếu gia và Diệp tiểu thư. Cạn ly!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]