Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy thiếu gia bưng đến một tô mì nóng, cười nói: “Lâm Nghị, tỉnh rồi thì ăn gì đó đi. Ta bảo dì Trương làm cho cậu đấy. Còn nóng này, cậu ăn nhiều một chút cho khoẻ lại.” 
Ngủ dậy, cảm giác thân thể cũng khoẻ hơn nhiều. Nhìn bát mì nóng, nước miếng tôi cũng đã muốn trào ra. Tôi nhận lấy bát, ăn ngốn ngấu. 
“Ăn chậm nào, không cần vội, bát này là của cậu mà.” Thiếu gia cười nói. 
Ăn xong rồi, cầm bát để sang một bên, không biết có nên nằm xuống nữa không nên tôi đứng lên. Lúc này, thiếu gia lấy ra một tờ giấy ăn, đến gần và chùi chùi khoé miệng tôi, ôn nhu nói: “Cậu ăn nhanh vậy, dính lên miệng này.” 
Mùi thơm trên người thiếu gia phảng phất khiến tôi nhớ lại đêm triền miên đó, mặt nóng lên, định nghiêng đầu, tránh bàn tay thiếu gia. “Thiếu gia, tôi tự làm được rồi…” 
Bất ngờ, thiếu gia nắm lấy vai tôi, còn nhìn thẳng vào tôi nói: “Lâm Nghị, ta biết đêm đó làm cậu uỷ khuất. Nhưng cậu nghĩ ta là người tuỳ tiện thật sao?” 
Tôi nhìn ánh mắt thiếu gia, theo bản năng, lắc đầu. 
“Lâm Nghị, xem như ta xin cậu cũng được, ra lệnh cũng được, cậu giúp ta, làm ta quên Lí Hiểu, được không?” 
Tôi do dự, có lẽ tôi hơi khiếp đảm. Tôi đã nghĩ mình sẽ từ chối, nhưng cuối cùng, tôi lại gật đầu. 
Cứ như vậy, tôi và thiếu gia, cư nhiên bắt đầu một cách buồn cười. 
Mấy ngày này, thiếu gia chăm sóc tôi rất cẩn thận, cho tôi uống thuốc, mang cơm cho tôi, nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/1213948/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.