Giải quyết chuyện thiếu gia xong, lễ mừng năm mới đã đến ngay. Cái gọi là “lễ mừng năm mới”, đối với người dưới như chúng tôi, chỉ khiến công việc và tâm sự tăng lên. Mà với tôi, còn hơn thế, đó là cảm giác trỗng rỗng do không có cả người thân.
Tôi và Tiểu Tứ giống nhau, sợ hãi nhất là những người chờ đón năm mới. Càng gần lễ mừng năm mới, trong nhà sẽ có một số người làm mong muốn được về nhà đoàn tụ với người thân. Mà chúng tôi không cha không mẹ – hay có thể nói là đứa con bị vứt bỏ, chỉ có thể ngồi trong nhà trống rỗng, nhìn pháo hoa bên ngoài mà ngẩn người.
Năm nay lại không như thế. Tiểu Tứ nói phải cùng Tiểu Ny về nhà ăn lễ mừng năm mới, thuận tiện gặp mặt cha mẹ cô. Vậy nên mùa đông năm nay, với tôi có thể là mùa đông quạnh quẽ nhất. Thiếu gia cùng lão gia, phu nhân, ba ngày trước đã lên máy bay ra nước ngoài thăm ông. Cao gia chỉ còn lại ba người hầu là chú Lý, dì Trương và tôi. Dì Trương và chú Lý cho tới bây giờ đều không có ấn tượng tốt với tôi. Sau lưng người Cao gia luôn mắng tôi là đồ con kĩ nữ hay cẩu tạp chủng; cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không đến gần bọn họ. Chính là Tết năm nay, tôi lại chạm đến một lần “vạn bất đắc dĩ”.
Đêm 30 đó, tôi một mình nấu cơm xong, định lên phòng gọi bọn họ. Ai biết vừa đến cửa, lại nghe trong phòng truyền ra từng đợt âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/1213945/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.