Đêm đó, thiếu gia kể tôi nghe rất nhiều chuyện về Lí Hiểu. Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia đối với người mới gặp một lần có nhiều hứng thú như vậy, nhìn thấy thiếu gia tươi cươi, tôi nghĩ, chuyện gì cũng không sao. Tới khoảng tám giờ, thiếu gia nói phải giúp tôi học tập, tôi vội vã gật đầu. Thiếu gia thường nói với tôi, “Cậu thường bảo có học hay không cũng không sao, điều đó không đúng. Tri thức có thể giúp người ta đạt được mục đích.” Tôi không sao hiểu được, trong lòng âm thầm kêu khổ. Tôi chỉ hy vọng thiếu gia mỗi lần đều dạy lại cho ta ít thôi, nhưng không thể nói ra, cả biểu tình ủy khất cũng phải che dấu rồi đứng lên.
Cao gia là thế gia, rất giàu có, nên cũng có rất nhiều quy củ. Chúng tôi là hạ nhân, tuyệt đối không được ở trước mặt chủ nhân biểu hiện cảm xúc, một chút cũng không được phép. Cho nên, mỗi lần tôi vui vẻ, kích động, hưng phấn, hoặc khổ sở, uể oải, bất an, khiếp đảm, trước mặt Cao Suất thiếu gia, tôi đều che dấu gần như hoàn mỹ. Tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà thiếu gia bảo tôi vô cảm.
Thiếu gia học giỏi lắm. Không phải ngày nào cũng học nhưng mỗi lần học thì hiệu suất rất cao, khó trách thiếu gia là người được xem nhất trong hàng con cháu Cao gia. Tôi trong lòng rất bội phúc thiếu gia. Lúc cao hứng, thiếu gia còn mang tôi đi sân thể dục đá bóng. Tôi làm thủ môn. Lúc sút bóng, tư thế hùng dũng, mang theo chút thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu/1213943/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.