Giữa hai anh em sinh đôi không chỉ có thể có thần giao cách cảm, mà thậm chí người cùng huyết thống với tiên sinh cũng lại có cảm giác này. “Là ở đây.” Thời Ngọc Minh nói: “Ở đây yên tĩnh hơn, cũng là nơi gần nhất với các vì sao." "Vì vậy, em và tiên sinh đã nhìn thấy những ngôi sao ở đây, phải không?" "... Đúng vậy, còn cả mặt trời mọc." Phong Đình Quân gật đầu: "Vậy cũng được, chôn cất cô bé ở nơi mà bố mẹ cô bé đã từng có những kỷ niệm đẹp, cũng rất tuyệt." Thời Ngọc Minh không nói gì. Bầu trời càng lúc càng tối, toàn bộ thành phố Hòa Vân dường như được bao phủ bởi tấm màn đen. Từ trên đây nhìn xuống, toàn thành phố được trang hoàng bởi những ánh đèn, và những ánh đèn đang bắt đầu tỏa sáng, đây là một thành phố lớn quá rực rỡ, khi trong lòng không cảm nhận được cái gì, chỉ khi mà đứng ở đây thì mới có thể có có cảm giác hiểu thấu đáo bản thân về một điều gì đó." "Ngọc Minh, em có thể nói với tôi, quá khứ của em và tiên sinh không?" "...Anh muốn nghe sao?" "Ừm, anh muốn nghe. Một mặt, anh muốn biết rốt cuộc anh ta tốt bao nhiêu, để có thể khiến em khăng khăng một mực để anh ta ở trong lòng, một mặt khác... anh cũng muốn biết một số chi tiết của anh ta, để anh có thể, trở thành anh ta." "..." Anh bật cười: "Anh suy nghĩ thông rồi, cho dù là giả vờ cũng được, diễn cũng được, vở kịch này có thể diễn mãi mãi. Nếu như anh may mắn, thì có thể cùng em diễn một thời gian nữa, như vậy cũng xứng đáng." "Nhưng mà là diễn thôi, đến cuối cùng vẫn là giả, vẫn phải tỉnh mộng rồi, còn phải quay trở về hiện thực, những thời gian trước kia cũng đều chỉ là tự mình lừa bản thân mình." "Anh biết, nhưng mà anh có thể tự lừa dối bản thân, lừa dối đến chết, lừa dối cả đời này, như vậy không phải là tốt sao?" Đôi mắt anh như thiêu đốt, như thể mang lại một sự ấm áp, có chút nóng bỏng, nhưng lại không làm người khác đau lòng. Anh đứng đó như vậy, cao to vạm vỡ, hào phóng và bình tĩnh, trên người vẫn còn mùi khói thuốc và mùi nước hoa Mancera pha trộn, giọng nói cũng rất giống, thậm chí đến cả giọng điệu của anh cũng có phần giống nhau. "Ngọc Minh, em có bằng lòng lừa dối chính mình không?" "..." "Nếu như có thể làm cho em vui vẻ, chúng ta đều sẽ tự lừa dối chính mình, cứ lừa dối đến cuối đời, vậy thì sau này chúng ta đều sẽ đạt được điều mình muốn, đúng không?" "Quá khứ của em với anh ấy..." Thời Ngọc Minh cười đau khổ một chút: "Thật ra là không có gì để nói hết, nếu như phải nói, đó chính là... bình yên mà sống qua ngày thôi." Phong Đình Quân quay đầu lại nhìn cô: "Sống qua ngày sao?" "Đúng vậy, thật sự không có gì đặc biệt ly kỳ cả. Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ, căn phòng đó đã được vài năm rồi, đồ đạc bày biện trong nhà cũng rất đơn giản và mộc mạc. Anh ấy cũng có việc phải làm, nhưng mà anh ấy sẽ nhớ sở thích của bọn trẻ, sẽ tinh ý nhận ra những cảm xúc nhỏ bé của tôi." "Là như vậy sao?" "Ừm, chính là như vậy." Thời Ngọc Minh cười: "Không biết là anh có có còn nhớ hay là không, em đã từng nói rằng, anh không hiểu rõ phụ nữ." Anh nhớ. Lúc đó, Cố Quân Nhi vẫn còn ở đó, đứa con trong bụng cô ta bị sảy, và cô ta tự mình đi tìm Ngọc Minh làm loạn. "Một người phụ nữ, thứ mà thật sự mong muốn không phải là giàu có gì cả, cũng không phải là địa vị gì cả, điều mà cô ấy mong muốn chỉ là một cuộc sống bình dị và nhẹ nhàng. Khi đó, Tôn Bảo đã chiếm lấy gia đình của em, còn Cố Quân Nhi lại chiếm một vị trí đáng lẽ ban đầu thuộc về em, nhà bố mẹ ruột lẫn nhà chồng đều không có, em căn bản là không có nơi nào để đi. Là tiên sinh đã cho em một ngôi nhà, điều này đối với em mà nói, như là một con người chết chìm bỗng gặp được một miếng gỗ vậy." Phong Đình Quân suy đoán ra: "Là khách sạn Dung Thành, là căn phòng mà bây giờ anh đang đặt, một nghìn hai trăm ba mươi mốt." "Chính xác." "Chẳng trách, khi mà anh nhận phòng, em đã rất hào hứng như vậy." “Bởi vì đó là bí mật giữa em và tiên sinh, chỉ có chúng em biết." Thời Ngọc Minh nói: “Nhưng mà bây giờ… đã không còn nữa rồi, dấu vết của anh ấy bị xóa đi từng chút một, xóa sạch sẽ, ký ức đó chắc chỉ có mình em sẽ nhớ về nó." Trên đỉnh núi có gió có hơi mạnh, nhưng mà cũng may là hôm nay thời tiết cũng không chịu thua kém gì, lúc nãy không khí còn ẩm ướt, cuối cùng cũng khô bớt đi khi màn đêm buông xuống. Hôm nay thời tiết rất tốt, các vì sao đang tỏa sáng rất đẹp. Thời Ngọc Minh nói: "Những việc tôi đã làm cùng với tiên sinh, thực ra đều chỉ là những việc rất tầm thường. Ngắm sao, ngắm bình minh, nấu cho anh ấy một bữa ăn, rồi đợi anh ấy trở về. Không có bữa tiệc hải sản, càng không có biệt thự xa hoa xa xỉ nào cả, nhưng mà cuộc sống kiểu này chính là điều mà em mong muốn có cả đời."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]