Thời Ngọc Minh như tỉnh lại trong mơ, nhanh chóng xoay người lại, quay đầu lại lấy cái máy tính, bật lên, đặt ở trước mặt anh: “Anh tiếp tục đi, tôi đang nghe đây”
Phong Đình Quân mỉm cười, ấn vào cánh tay của anh, rồi hỏi cô: “Khách hàng ngoài yêu cầu về ngân sách ra, thì còn có những điều kiện hạn chế là gì nữa?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không còn nữa”
“Vậy thì có thể chắc chăn, người đến đặt đồ trang sức có lẽ là một cậu thanh niên trẻ tuổi, vẫn còn đang đi học, hoặc là vừa mới đi làm không lâu vẫn chưa có tiền tích góp để dành”
Thời Ngọc Minh ngạc nhiên: “Cái này làm sao mà anh biết được vậy?”
“Minh, tài năng thiết kế thiên phú của em đủ khiến Alexander không thể nào quên được, nhưng mà dù sao thì em cũng chưa từng trải qua thăng trầm trên thương trường, trên bàn đàm phán, điều quan trọng nhất chính là phải biết mình biết cả đối phương, chỉ có bằng sự hiểu biết đối phương, thì em mới có thể dùng ngân phiếu ít nhất để đạt được lợi nhuận to lớn nhất”
Câu nói này… Thời Ngọc Minh càng nghe càng cảm thấy quen thuộc.
“Chúng ta và khách hàng thực sự là đang ở trong cùng một cuộc chơi, vì vậy những gì chúng ta phải làm, chính là làm ngược lại yêu cầu từ phía của khách hàng, sau đó dựa vào tình hình của anh ta, điều chỉnh lại cho phù hợp, có như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Minh, chúng ta đưa ra một giả thuyết nhá, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646408/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.