Cô khẽ gật đầu: “Được, vậy phiền cô rồi”
Nữ phiên dịch rửa tay, đập trứng một cách điệu nghệ: “Tôi là Bạch Oanh”Bạch Oanh” Thời Ngọc Minh gọi một tiếng, biểu thị mình đã nhớ rõ: “Chào cô, tôi là Thời Ngọc Minh.”Đúng là một cái tên hay.”Cảm ơn, là bố đặt cho tôi đấy”Bố cô chắc chắn rất thương cô, mới đặt cho cô một cái tên ý nghĩa như vậy.” “Đúng vậy, ông ấy thương yêu tôi nhất”Ngày các người kết hôn, là do ông ấy khoác tay cô bước lên giáo đường sao”
Thời Ngọc Minh đang cắt một quả dứa: “Ông ấy… đã qua đời nhiều năm nay rồi.”A… tôi xin lỗi”Không sao,’ Thời Ngọc Minh cười nói: “Còn cô, nghe cô nói tiếng phổ thông rất chuẩn, chắc là sống ở đây từ nhỏ hả, sao lại đến châu Phi? Người nhà cô cũng ủng hộ cô sao?”
Bạch Oanh dang hai tay ra: “Bởi vì Alexander cho tôi rất nhiều tiền, hơn nữa người nhà tôi cũng không quan tâm tôi đang ở đâu, đang làm gì.
Trứng này là chiên hả?”
Cũng được.”Thịt chua xào dứa thì sao? Có cần xào dứa trước không?”
Thời Ngọc Minh nói: “Món này phức tạp hơn.
Đầu tiên cắt thịt thành từng lát, ướp gia vị, bột bắp rồi chiên trên chảo, phải chiên hai lần thì thịt mới giòn và ngon.
Phức tạp thật, sau đó?”Vậy thì cô giải quyết như thế nào?”Cứ chọn những món có mùi không nặng, tươi ngọt một chút, anh ấy tương đối thích ăn cá, trước đây tồi còn dùng những gia vị khác nhau làm ra được hơn hai mươi món cá…”
Đang nói giữa chừng, đột nhiên cô dừng lại: “Có phải tôi nói nhiều lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646401/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.