Lục Danh giữ tốc độ chừng mực.
Chở theo hai đứa bé, anh lái xe rất chậm rãi, cũng rất ổn định.
Đến cửa ra vào của khách sạn Đông Thành, xe mô tô chậm rãi ngừng lại.
Thời Dương ngồi ở phía trước, vô cùng hào hứng: “Chiếc xe này thật tuyệt quá!”
Minh Nguyệt cũng cho một tràng vỗ tay: “Thật tuyệt quá, thật tuyệt quá”
Nhìn thấy hai đứa bé đều thích chiếc xe này, trong lòng Thời Ngọc Minh cũng vui vẻ hơn một chút.
Trước đây tiên sinh cũng từng lái chiếc xe này. nhé!
Hai đứa bé mà anh ấy vô cùng yêu thương, cũng đều hứng thú với chiếc xe mà anh ấy yêu thích.
Có lẽ trái tim của mỗi người luôn dễ dàng thoả mãn như vậy, chỉ cần nghĩ tới điều này, trái tim cô vừa bị Phong Đình Quân làm cho tan nát nỡ vụn cũng trở nên ấm áp thoải mái vô cùng như thể đang ngâm mình trong bồn tắm. nhé!
Lục Danh cười hừ: “Đây là lần đầu tiên tôi lái xe chậm như thế, như ốc sên bò vậy, tôi lo lắng muốn chết.”
“Tổng giám đốc Lục, cám ơn anh đã đưa chúng tôi trở về.”
“Không cần cám ơn tôi, tôi kỳ thực là đi chọc tức Phong Đình Quân, tiện đường đưa cô và bọn nhỏ trở về.”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “…ra là vậy.” nhé!
“Này, cô đều tin ư?” Lục Danh không biết nên khóc hay cười: “Tôi ở đâu mà không thể chọc tức anh ta được, sao phải chạy tới chỗ hẻo lánh khỉ ho cò gáy như thế?”
Thời Ngọc Minh cười khổ một cái.
Ngôi biệt thự kia, quả thật là rất vắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646354/chuong-234.html