Trong lịch sử, thành phố Hòa Vânnày chỉ có ba lần tuyết rơi, một lần gần đây nhất là thời phong kiến cáchbây giờhơn 300 năm.
Thời Ngọc Minh nhìn trang web hiện ra trên màn hình điện thoại của mình, không khỏi cười khổ.
Cô đúng thật là ngốc, rõ ràng cực kỳ muốn gả cho anh ấy, lại còn ngốc nghếch dùng danh sách ước nguyện lúc 20 tuổi đến lấy cớ cho sự xấu hổ.
Lần tiếp theo thành phố Hòa Vâncó tuyết rơi còn không biết phải tới lúc nào, nếu như vẫn luôn không có tuyết chẳng phải hai người cả đời đều không kết hôn được à?
Cô thật là ngốc, đào hố cho mình.
“Cô Thời, đây là danh sách các khách hàng lớncủa những công ty khác, tôi đã soạn xong rồi.”Giám đốc đem đặt xấp tài liệu ở trước mặt cô.
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Có tin tức gì của cậu tôi không?”
“Có,”Giám đốc có chút chần chừ: “Nhưng mà…”
“Không có việc gì, chú nói thẳng đi.”
Giám đốc lúng túng cười cười: “Tổng giám đốc Tônbây giờ đang mở party trên du thuyền ở Địa Trung Hải, dùng máy bay tư nhânđón mấy ngôi sao nữ cùng mấy người nổi tiếng trên mạng, đã leo lên trang đầu khắp các báo rồi.”
Thời Ngọc Minh kinh ngạc: “Chuyện từ khi nào?”
“Tin tức từ sáng sớm hôm qua, ngày hôm qua cô không tới công ty, trong công ty đều nổ tung, rất nhiều nhân viên đều đã nộp đơn xin thôi việc. Đây là danh sách nhân viên xin thôi việc, cô xem một chút đi.”
Thời Ngọc Minh có chút đau đầu:“Để phòng nhân sự nghĩ cách tuyển người đi, thoáng cái nhiều người xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646320/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.