Thời Ngọc Minh an ủi: “Tình trạng bây giờ của anh rất tốt, nhất định sẽ khỏi bệnh mãi mãi.”
“Chỉ mong vậy”
Thời Ngọc Minh khịt mũi một cái, gió ở đây hơi lớn, cô chỉ mặc một chiếc váy đi ra ngoài, chân đi dép. Vừa rồi cô còn có chút sợ hãi, lúc này tâm trạng ổn định lại mới cảm thấy nơi lạnh quá lạnh.
Cô ngắm nhìn khắp bốn phía, nhưng xung quanh không có đèn đường, cảnh vật đen ngòm.
Phong Đình Quân tắt lửa, ngay cả đèn xe máy cũng tắt, cả thế giới đột nhiên bị bao trùm trong bóng tối.
Chỉ có bầu trời đầy sao và ánh trăng sáng mờ ảo, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì cả. “Tiên sinh, nơi này là nơi nào?”
“Đỉnh núi.”
“Núi sao?”
“Ừ, núi Thanh Vân ở phía nam thành phố, còn nhớ không?”
Cô còn nhớ nhưng vẫn rất ngạc nhiên: “Đêm tối, anh đưa em tới núi Thanh Vân làm gì?”
Phong Đình Quân cười tủm tỉm nói: “Em sợ sao?”
“Không sợ”
“Như vậy là tin tưởng anh sao?”
“Đương nhiên, em không tin anh thì còn có thể tin ai?”
Trái tim của Phong Đình Quân đột nhiên chua xót vô cùng, anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng: “Ngọc Minh, tin tưởng anh, lần này, anh sẽ không để em phải chịu đựng bất công nữa.”
“Em vẫn luôn tin tưởng anh” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyentop.net
“Chuyện của anh sắp xử lý xong. Bây giờ chờ em sắp xếp xong chuyện của công ty, báo thù cho bố em, thu xếp ổn thỏa cho mẹ em xong, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, vĩnh viễn rời đi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646302/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.