“Quan trên, hành tung của anh bị lộ rồi!” “Sao cơ?” “Tối qua anh treo tường lên cửa sổ phòng em, bị mẹ em nhìn thấy rồi.” “Anh biết rồi”. “Anh biết rồi?” “Ừm, mẹ em tưởng anh là kẻ trộm, muốn kêu người tới.” “Vậy anh và mẹ em gặp mặt rồi? Anh đã nói gì với bà ấy?” “Không gặp, anh liền nói với dì ấy một câu “Dạ, cháu đến tìm Ngọc Minh” sau đó dì ấy liền để cho anh đi lên, còn dặn dò anh chủ ý an toàn.” Thời Ngọc Minh hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Đây gọi là cái thứ chuyện gì vậy… Lần đầu tiên gặp trưởng bối trong nhà, lại có thể dùng phương thức kì quái như thế này” “Cũng chính là mẹ em tính tình tốt, nếu như ở gia đình khác, sợ là anh đã sớm bị đánh lôi ra ngoài rồi.” “Di ấy sẽ không vậy đâu.” “Anh rất hiểu mẹ em sao?” “Anh đã sớm nói rồi, anh rất hiểu em, thậm chí là tất cả mọi thứ liên quan đến em” “Vậy nên ngay đến cả tranh sơn dầu treo trên tường nhà em sắp xếp thứ tự như thế nào anh cũng đều nhớ sao?” “Rất khó sao?” “…tiên sinh, anh rất sang” “Đánh chữ sai à? Là phiền sao?” Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N hảy hố truyện Thời Ngọc Minh hung hăng đánh chữ: “Không đánh sai, chính là sang, sang trong Versailles” Tiên sinh dường như không hiểu ý của cô: “Versailles? Ở bên đó ngược lại trưng bày rất nhiều những châu báu trăm năm, muốn đi xem không?” Thời Ngọc Minh không nhịn được khoé môi giật giật: “Tiên sinh, anh dùng mạng 2G sao?” Điện thoại trực tiếp gọi đến. Tiên sinh ở đầu dây bên kia trịnh trọng trả lời: “Anh vừa mới xác nhận một chút, là 5G, không phải 2G.” Thời Ngọc Minh không nhịn được cười: “Tiên sinh, trước đây em tưởng rằng anh không gì là không làm được, nhưng bây giờ hình như em phát hiện ra điểm yếu của anh rồi” “Điểm yếu của anh?”. “Đúng vậy, hình như anh không có chút hiểu biết gì về mạng lưới internet lưu hành, Versailles không phải là cung điện Versailles, là nói đến con người anh khi nói chuyện cố tình vô ý mà khoe khoang, 2G cũng không phải thật sự nói là anh dùng mạng 2G mà là nói có phải tốc độ mạng của anh quá chậm hay không, không theo kịp được nhịp điệu Internet lưu hành.” Tiên sinh dường như mất một hồi lâu mới phản ứng lại được, chầm chậm tiêu hoá hai câu nói này, anh ho nhẹ hai tiếng để che đi sự xấu hổ: “…Anh luôn luôn không có thời gian để xem mấy thứ lưu hành tên Internet” “Bây giờ em đã biết điểm yếu của anh rồi, sau này anh với em cãi lộn anh cũng không chiếm được thể thượng phong” “Anh sẽ không cãi lộn với em, hơn nữa…điểm yếu của anh, không phải em vẫn luôn rõ sao?” “Không theo kịp tốc độ Internet á? Em cũng là hôm nay mới biết.” “Không phải” “Không phải? Vậy thì là cái gì?” Tiên sinh giống như là trong nháy mắt ở bên tai cô: “…là em” Cúp điện thoại, Phong Vân Đình nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tổi lại, biết Chu Dương mang đến tin tức mới. “Tổng giám đốc Phong, ông cụ Hình ở bên kia chuyển lời qua, ông ấy nói.” “Nói cái gì?” “Vẫn giống như lúc trước, hi vọng anh có thể suy xét một chút, dừng hành sự theo cảm tính. Ông ấy đã lo lót tất cả đường đi cho anh rồi, chỉ cần anh gật đầu, liền có thể đem tất cả sản nghiệp trong tay giao cho anh, khiến cho anh một bước lên mây. Ước nguyện ban đầu của anh chính là làm cho công ti cải tiến từng bước, làm một nhân tài xuất chúng trên toàn thế giới, mà hiện tại chỉ có ông ấy mới có thể giúp anh.” Phong Vân Đình có chút uể oải nhắm mắt lại: “Còn có chuyện khác sao?” “…còn có”. Đọc truyện tại ( T R U M T R U Y E N . NET ) “Nói đi” Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N h ảy hố truyện “Ông ấy nói, ông ấy biết hiện tại anh đã vươn cánh, muốn bay đi, nhưng ông ấy không thể mở trơ mắt nhìn anh hồ đồ xuống dốc, vì, vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cơ hội dễ như trở bàn tay” Phong Vân Đình mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Ông ta muốn làm cái gì?” “Lời ông ấy nói chính là như vậy, cũng không còn gì khác nữa” Chu Dương nói: “Tổng giám đốc Phong, tôi đã sắp xếp rất nhiều người dưới danh nghĩa người giúp việc vào nhà họ Thời, luôn luôn bảo vệ an toàn cho cô Thời rồi.” Phong Vân Đình sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu: “Nếu như ông ta muốn động đến Minh, chỉ dựa vào những người mà cậu đã sắp xếp, không ngăn được ông ta” Chu Dương cũng có chút hoảng sợ: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?” Ánh mắt của Phong Vân Đình buông xuống một chút, trầm giọng nói: “Tôi tự mình đi bảo vệ. Ông ta không muốn mạng người, chỉ là muốn bắt tôi làm người thừa kế xứng đáng của ông ta, chỉ cần tôi ở đó, ông ta sẽ không làm cứng”. “Nhưng tổng giám đốc, chẳng lẽ từ nay về sau mười mấy năm nữa đêm nào anh cũng đi bảo vệ cô Thời sao? Anh cũng phải có lúc muốn ngủ..” Phong Vân Đình thở dài một hơi, nói: “Đợi Minh giải quyết xong có đyện nhà họ Thời, chính tôi liền rời khỏi nơi này, mãi mãi không quay về nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy mang một thân phận khác ra nước ngoài sinh sống, Phong Vân Đình và Thời Ngọc Minh sẽ biến mất. Đến lúc đó sẽ không cần phải lo lắng hoảng sợ nữa” Chu Dương nhẫn nại rất lâu, cuối cùng cũng hỏi ra: “Tổng giám đốc Phong, thực ra anh cũng không cần phải sốt ruột như vậy, anh có thể trước tiên thuận theo ý của ông cụ Hình, ông ta dù sao cũng lớn tuổi rồi, nói một câu có vẻ vô tình, đợi khi ông ấy qua đời, anh cùng với cô Thời tiếp tục mối duyên cũng có thể..” Phong Vân Đình nhanh chóng gạt bỏ: “Tôi đã phụ cô ấy một lần, không thể phụ cô ấy lần thứ hai, nếu như bây giờ tôi và cô ấy chia tay, cho dù là để đối phó với ông cụ Hình…tôi không thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy” Thời Ngọc Minh ở bên này, còn một tình hình khác. Công ty bị Tôn Bảo huỷ hoại, tình hình còn tệ hơn cô nghĩ. Ngoại trừ bị tồn đọng mấy dự án đá quý mấy chục tỷ, Tôn Bảo còn tiếp nhận rất nhiều những công việc vừa phiền toái vừa có lợi nhuận thấp, ông ta không quen với quy trình quỹ thuật của công ty, thậm chí ngay cả nghiệp vụ cũng không có, bảo thạch từ khi lấy được nguyên vật liệu tới thiết kế nguyên liệu dựa vào đặc tính, cuối cùng tạo ra thành phẩm, ít nhất cũng phải mất đến hai tháng, nhưng ông ta trong hợp đồng lại có thể viết thời hạn gia công chỉ có một tuần. Công nhân trong công ty kêu khổ không ngừng, ngày ngày tăng ca không nói, bất mãn với công ti ngày càng tăng lên, bỏ việc rất nhiều. | Cái này còn chưa tính, chuyện đáng sợ nhất là, ông ta hiện tại đem con bỏ chợ, nguyên cả một cục diện rối rắm ném vào trong tay cô, trước mắt sắp tới kì hạn giao hàng, nhưng tranh thiết kế còn chưa vẽ xong, rõ ràng là phải kéo dài thời gian. Kéo dài thời gian coi như là trái với hợp đồng, vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường tiền, căn bản đã không có lợi nhuận, cuối cùng mệt chết đi sống lại làm xong rồi, vẫn phải bù thêm tiền. Mà Thời Ngọc Minh rất tuyệt vọng phát hiện ra, cô từ từ xem xong hết tài liệu của mấy năm nay rồi, việc làm ăn mấy năm nay của công ty đến tám chín phần mười đều phải bồi thường như vậy. Cô dùng cả buổi chiều để chỉnh lại hạng mục hiện tại của công ty, cố gắng làm giảm thiệt hại xuống ít nhất có thể. Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh. Khi cô cuối cùng có thời gian để đứng lên vận động chân tay mới phát hiện ra đã qua một đêm, lúc này đã là sáu giờ hơn buổi sáng. Thời tiết cuối tháng mười, sáu giờ hơn vẫn còn có chút lạnh. Cô đứng dậy đi đóng cửa sổ, mới phát hiện có một người đứng dứng cửa sổ. Anh mặc áo đen quần đen, nằm trên yên xe một chiếc mô tô, hình như quần áo trên người rất phong phanh, anh ôm chặt lấy cánh tay, đầu tựa trên đầu chiếc mô tô, chỉ có một chân chống xuống đất duy trì cân bằng. …là tiên sinh. Hay là Phong Vân Đình? Không biết có phải làm việc nguyên đêm đầu óc có chút tê dại, vậy mà cô nhất thời không phân biệt được hai người này rõ ràng. Không biết có phải là quá ăn ý, lúc cô cúi đầu nhìn xuống, anh dường như cũng từ trong giấc mơ tỉnh lại, từ trên chiếc mô tô nhảy vọt xuống, VỖ VỖ vào miệng hé vào mở ra, nói ra hai chữ. Ngọc Minh. Là tiên sinh. Chỉ có tiên sinh mới gọi cô là Ngọc Minh, Phong Vân Đình luôn luôn gọi cô là Minh. Là anh ấy. Thời Ngọc Minh ngay cả áo khoác cũng quên mặc, gần như là chạy như bay xuống tầng. Trước đây gặp anh, sẽ là tây trang cẩn thận tỉ mỉ, hoặc là áo sơ mi trắng sau khi cài áo vest ra, anh tuấn cao quý, mà hôm nay anh mặc áo phông đem và quần bò, thoạt nhìn trẻ hơn vào tuổi, hơn nữa…thật sự tất giống với Phong Vân Đình hồi cấp ba, “Ngọc Minh”. Tiên sinh vừa mở miệng, là âm thành khàn khàn ảm đạm mà cô quen thuộc. Thời Ngọc Minh đi qua: “Đến rồi sao không lên trên? Bên ngoài lạnh lắm” Tiên sinh ôm nhẹ lấy cô, cười khẽ nói: “Không được treo tường nữa, nếu không lần sau mẹ vợ đi siêu thị sẽ mua cho chúng ta Okamono mất.” Thời Ngọc Minh nghe được sự chế nhạo trong lời nói của anh, đỏ mặt đẩy nhẹ anh: “Vậy… anh có thể gọi điện cho em mà, em sẽ xuống gặp anh, đúng rồi, sao anh không lái ô tô? Trong xe sẽ ấm hơn một chút.” “Một lát nữa anh sẽ đến công ty làm, giờ cao điểm em biết mà, đi mô tô sẽ nhanh hơn một chút.” “Vì vậy anh liền ở dưới tầng chịu lạnh nguyên cả đêm? Em trước giờ không biết anh biết lái mô tô.” Tiên sinh có suy nghĩ một chút có điều chỉ nhíu mày: “Người nào đó chán ghét bỏ cuộc đua mô tô lần trước, chính là vì tới gặp em, Ngọc Minh, anh thật sự không phục lắm, anh là muốn cho anh ta xem xem, anh cũng biết lái mô tô, hơn nữa kĩ thuật còn rất tốt, không kém anh ta chút nào.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]