Có điều má Phúc nhanh chóng cười nói: “Hẳn là hôm nay tiên sinh có thể đoàn tụ với người nhà cho nên rất vui, giọng nói cũng cao hơn nhiều, công việc của cậu ấy bận rộn thế, gặp cô và bọn nhỏ thì ít mà xa cách thì nhiều, hôm qua về hẳn là cũng bớt chút thời gian, chơi game với con nhỏ một chút, ngủ cùng mấy người, chờ mọi người ngủ say liền vội vàng rời đi, haiz... tiên sinh đúng là quá cực khổ”.
Thời Ngọc Minh nghe đến đó, những nghi ngờ nhỏ xíu trong đầu trước kia cũng tan thành mây khói.
Thay vào đó là lo lắng khắc sâu, ban ngày anh bận công việc, tối còn đến chăm mình, một ngày gần như chẳng ngủ được mấy tiếng, mà tình trạng này đã hơn một tháng, cơ thể của anh sao mà chịu nổi?
Nhưng lúc cô nói vấn đề này qua tin nhắn cho anh lại nhận được câu trả lời: “Cơ thể của anh thế nào à, hay là em tự mình trải nghiệm một chút?”.
Mặt Thời Ngọc Minh đỏ bừng lên, cầm điện thoại như bị phỏng tay ném sang một bên.
Còn có tâm trạng đùa kiểu này, hẳn là tinh lực dư thừa.
Dương nói không sai, anh chính là một anh hùng siêu cấp, có tinh lực dùng mãi không hết.
Tay nghề của má Phúc càng ngày càng tốt, hương vị làm ra gần như không khác trong trí nhớ là bao.
Lúc ăn cơm, Dương hỏi cô: “Mẹ ơi, hôm nay bố không có nhà, chúng ta làm gì đây?”
Thời Ngọc Minh nói: “Chúng ta đi thăm bà ngoại một chút, chính là mẹ của mẹ ấy, bà rất muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646265/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.