"Minh, em bình tĩnh một chút."
"Anh không quan tâm đến tính mạng của bố mẹ, nhưng tôi quan tâm! Phong Đình Quân, từ trước tôi chỉ nghĩ là anh hiểu lầm tôi, nhưng mà không nghĩ tới anh lại là người máu lạnh như vậy! Trước anh cho là tối gián tiếp hại chết bố mẹ anh, anh đối xử với tôi như thế nào? Anh hận đến mức chỉ muốn tôi lập tức đi chết ngay đi! Nhưng bây giờ thì sao? Anh lại yêu Cố Quân Nhi như vậy, yêu đến mức ngay cả lương tâm cũng bị mất sao?"
Phong Đình Quân đưa tay ra muốn ôm lấy cô: "Anh cũng không ngờ rằng hôm nay cô ta sẽ lại phát cáu đến mức làm ông nội phát bệnh tim..."
"Cho nên anh vẫn muốn chuẩn bị kết hôn cùng cô ta phải không?" Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống lửa giận bồng bột trong lòng: "Được rồi, đôi mèo mả gà đồng hai người thật là cực kỳ xứng đôi".
Hốc mắt Phong Đình Quân ửng đỏ, nghiền chặt răng, tay xuôi ở hai bên người siết chặt thành nắm đấm, đốt ngón tay cũng trắng bệch.
"Minh, nếu như... Anh có thể giải quyết chuyện này, anh có thể giải quyết viên mãn tất cả mọi chuyện, em còn có thể... Trở lại bên cạnh anh không?"
"Không thể nào" Thời Ngọc Minh lạnh lùng nói: "Đời này, tôi cũng không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào cùng với anh nữa."
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ hỏi: "Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"
"Có!"
Thời Ngọc Minh trực tiếp chạy đến, làm ngơ câu hỏi của Phong Đình Quân. Hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646254/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.