Thời Ngọc Minh hơi hơi há miệng, không biết nên nói cái gì.
Lúc cô sinh Thời Dương, Phong Đình Quân căn bản cũng không biết, cô trở về nước, có thể đối mặt cũng là Phong Đình Quân đã bị cừu hận cho đôi mắt, bệnh tâm thần muốn cô cút đi.
Lúc sinh Minh Nguyệt...
Cô đã không muốn nhớ lại đoạn thời gian ác mộng kia nữa.
Bây giờ nghĩ lại thật giống như đã mấy đời.
“Mẹ, con thấy chắc chắn bố rất yêu rất yêu mẹ” Thời Dương kéo tay cô, một đôi mắt sáng trong suốt: “Hơn nữa em gái còn đẹp hơn con, nhất định là bố càng ngày càng thích mẹ”
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nắm tay cậu bé: “Con mới bao lớn chứ, biết cái gì gọi là yêu?”
“Biết chứ!” Thời Dương nói đến lúc cậu bé ở nước Mĩ gặp được hàng xóm: "... Cậu ấy tên là John, bằng tuổi con, cậu ấy đặc biệt yêu một cô bé tên Lynda, còn nói lớn lên nhất định phải kết hôn với cô bé đó.”
Thời Ngọc Minh có chút cảm thán với trình độ tư tưởng cởi mở của nước ngoài.
Trẻ con mới 5 tuổi, còn chưa lên tiểu học đã muốn nói chuyện kết hôn sau này rồi?
"Mẹ, đêm nay bố có về không?”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Vừa rồi bố nói, bố sẽ trở về, nhưng mà phải tương đối thế đó”
“Con có thể gặp bố một lần không?”
"... Chờ một chút được không? Đợt này bố còn có một số việc phải xử lý, tạm thời vẫn không thể gặp mặt chúng ta được”
Ánh mắt của Thời Dương lập tức tỏa ánh sáng: “Con biết! Má Phúc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646241/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.