Dương không hiểu lắm.
Cậu bé chỉ quan tâm một vấn đề: "Thế người bố này đối với mẹ tốt không ạ?"
Thẩm Như Ý gật đầu một cái: "Rất tốt."
Dương liền cười lên: "Chỉ cần mẹ vui vẻ, Dương sẽ vui vẻ!
Thẩm Như Ý ôm Dương, không ngừng hâm mộ: "Ngọc Minh, con trai cậu thật hiểu chuyện quá đi hu hu hu hu. Sau này nếu như mình có đứa con trai như vậy, mình nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh."
"Dị Như Ý, dì có thể thường thường đến thăm mẹ, như vậy thì có thể gặp con"
Thầm Như Ý bặm môi thơm một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Được, sau này dì Như Ý chính là mẹ nuôi của con. Con thích Ironman đúng không? Mẹ nuôi mua cho con! Con muốn cái gì mẹ nuôi mua cho con cái nấy!"
Hai người kia tình thương mến thương, Thời Ngọc Minh nhìn mà trong lòng cũng ấm áp, vui vẻ từ trong đáy lòng.
Phong Đình Quân cho cô tổn thương trước giờ chưa từng có, nhưng ít nhất anh còn cho cô hai đứa bé đáng yêu lại ngoan ngoãn. Từ góc độ nào đó mà nói, cô còn phải cảm ơn anh.
Từ nay về sau, có Dương cùng Minh Nguyệt ở bên cạnh cô, còn có tiên sinh, có lẽ, nếu như trời cao cho phép, cô cùng tiên sinh còn có thể có một đứa bé.
Đến lúc đó một nhà năm người ở chung một chỗ, thật là là tốt bao nhiêu.
Reng reng reng...
Điện thoại reo.
Là Lục Hào.
"Ngọc Minh, nhà có thích không? Còn cần gì thì nói cho tôi hay"
Thanh âm của Thời Ngọc Minh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646224/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.