Trong xe yên tĩnh có chút ngột ngạt.
Thời Ngọc Minh đột nhiên có chút hối hận, cứ để giả tạo hòa bình không việc gì không phải tốt rồi hay sao?
Sao cứ nhất định phải thẳng thắn vạch trần anh ta như vậy?
Đều do cô quá kích động, không cân nhắc đến hậu quả. Nếu như người nọ không muốn để cho cô biết thân phận của mình thì cô làm như không biết là được rồi, sao còn cứ năm lần bảy lượt không vâng theo lời anh ta thế?
Thời Ngọc Minh nhắm mắt một cái.
“Cô Thời” Lục Hào vẫn ôn nhu như cũ: “Có mấy câu nói dối là thiện ý. Có chút lừa dối, cũng là thiện ý, hy vọng cô có thể hiểu”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Xì lỗi, tôi...”
“Cô không cần phải vội vàng nói xin lỗi đâu. Bất kể tôi có phải người mà trong lòng cô đang đoán kia hay không nhưng tôi có thể đảm bảo tôi không có ác ý gì với cô.”
“Được.”
“Như Ý chắc cũng sắp trở lại rồi. Vậy tôi đi trước đây, cô... mau sớm trở về bệnh viện đi, được không?”
“..Được”
Lục Hào sắp rời đi, nhìn cô một cái thật lâu, cuối cùng thở dài, rồi mới đẩy cửa ra, xuống xe. . Đam Mỹ H Văn
Ánh mắt Thời Ngọc Minh dõi theo bóng lưng của anh ta, mãi cho đến khi nhìn tận mắt anh ta ngồi vào chiếc Maybach màu đen bên cạnh, sau đó lái xe rời đi.
Cô nặng nề thở ra một hơi, suy nghĩ lung tung.
“Ngọc Minh!” Thẩm Như Ý hấp ta hấp tấp trở lại, mở cửa xe ngồi vào: “Mắt nhìn người của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646210/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.