Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay cũng không biết thế nào, mưa suốt cả ngày. Thẩm Như Ý xách hộp giữ nhiệt tới phòng bệnh, khi ấy cũng ướt nửa bên tay áo.
Cô ấy đặt hộp cơm lên trên bàn, rút mấy cái khăn giấy lau nước trên người, thở dài một cái: “Ông trời có phải đang ở nhà xem phim Hàn không? Ngày nào cũng khóc thế này. Còn như vậy nữa thì thành phố Hòa Văn ngập mất”
Thời Ngọc Minh nhìn khăn giấy trong tay cô ấy không đủ, lại giúp cô ấy rút thêm mấy tờ khăn giấy nữa: “Nói là cậu đừng tới rồi mà, trong bệnh viện có nhà ăn”
“Nhưng cơm bệnh viện ăn không ngon!” Thẩm Như Ý chậc chậc lưỡi, chỉ chỉ hộp cơm trên bàn, nhướn nhướn mày nhìn cô: “Đoán xem cơm hôm nay ai làm?”.
Thời Ngọc Minh trừng mắt nhìn: "Chẳng lẽ là cậu? Mình nhớ Thẩm đại tiểu thư không biết làm gì dưới bếp mà? Thức ăn mấy ngày nay tất cả đều nhờ bác gái hỗ trợ, chẳng lẽ hôm nay cậu tự tay xuống bếp?"
Thẩm Như Ý hơi hơi bĩu môi: “Hừ, đừng xem thường mình được không? Mình là không muốn học thôi. Chứ mình mà muốn học á thì chắc chắn có thể làm rất tốt”.
Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Được đó, vậy chờ mình xuất viện, cậu học với mình đi?”
“Hử? Mình nhớ trước đó cậu là tiểu thư mười ngón tay không ngón nào đụng nước mà. Tài nấu nướng chắc cũng chẳng khá hơn mình là bao đâu nhỉ? Mình còn nhớ trước kia Phong cặn bã cúp cua leo tường đi mua cá mực nướng cho cậu. Chậc chậc, ôi thật là cảm động, nước mắt không kìm được cũng trào hết cả ra”.
Phía sau trường trung học của các cô học vừa hay là một con đường. Thức ăn ven đường đều là đồ ăn vặt, rất bình dân cũng rất ngon. Mặc dù điều kiện vệ sinh không tốt lắm nhưng buôn bán rất đắt hàng.
Khi đó mẹ cô quản rất nghiêm, không để cho cô ăn bây ăn ba cái gì ngoài đường. Mà cô lại rất thèm món cá mực nướng kia, thòm thèm đã mấy ngày, cuối cùng Phong Đình Quân tội nghiệp cô, leo tường ra ngoài mua dùm, sau đó kéo cô đến một góc mà ăn.
Sợ bị người khác phát hiện còn kéo đồng phục học sinh che lại cho cô.
Chờ sau khi cô ăn xong mấy xiên cá mực nướng thỏa mãn không thôi, lúc bấy giờ mới phát hiện chung quanh đã có một vòng người vây quanh.
Bạn tốt khi ấy của Phong Đình Quân là Lộ Thành Ninh ôm bụng cười to ha hả: “Đình Quân, quần áo cậu sắp bị vợ cậu quệt thành một tấm bản đồ rồi!”
Thời Ngọc Minh mải ăn, nghe anh ta nói mới phát hiện, lúc mình ăn sợ dây lên người về bị mẹ phát hiện, kết quả tay hất một cái, sốt tương phía trên đã dính hết trên áo sơ mi của Phong Đình Quân.
Cô hối hận không thôi, không ngờ Phong Đình Quân lại ở ngay trước mặt mọi người thắng thừng cởi áo sơ mi ném vào thùng rác chỉ còn mạc lại một cái áo lót bên trong, kéo tay cô xuyên qua đám người đó.
Lúc đi ngang qua Lộ Thành Ninh còn nhẹ nhàng nói một câu: “Ngày mai không mặc nữa, nếu văng đến trên người tôi, thì tôi sẽ để cho cô ấy... sạch sẽ”
“Cái gì? Cái gì sạch sẽ?”
Chữ trung gian kia nói quá nhỏ, Lộ Thành Ninh không nghe rõ.
Nhưng Thời Ngọc Minh nghe rõ ràng.
Anh nói là... Liếm.
Đó là lần đầu tiên nghe anh nói mấy câu đùa bỡn như vậy, trước kia cô vẫn cho rằng Phong Đình Quân rất dịu dàng cưng chiều với cô, mặc cho cô tức giận khóc lóc om sòm cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô, dùng lời nhỏ nhẹ nói phải trái cho cô, làm dịu cơn tức giận của cô.
Nhưng ngày hôm đó, cô mới thật sự ý thức được, Phong Đình Quân mười tám tuổi, rốt cuộc cũng là một người đàn ông.
Sau đó tình cảm của hai người cũng dần ấm lên, cũng có lúc không kìm hãm được, nhưng Phong Đình Quận cuối cùng cũng kịp ghìm cương trước vực. Anh nói: “Ngọc Minh, anh càng thích em, càng cảm thấy tùy tiện như thế này thì không có trách nhiệm gì với em”
Ban đầu ấy à.
Thật hốn hận không thể quay về như ngày đầu.
“Ngọc Minh, cậu nghĩ gì vậy?” Thẩm Như Ý đưa tay ra quơ quở trước mắt cô.
Thời Ngọc Minh phục hồi tinh thần lại, nói: “Tài nấu nướng của mình cũng không tệ lắm, mặc dù không bằng đầu bếp năm sao, nhưng mùi vị chắc cũng không đến nỗi”
Thẩm Như Ý trợn tròn hai mắt: “Thật hay giả?”
“Lừa cậu làm gì? Không tin chờ mình xuất viện sẽ làm cho cậu ăn.”
Thẩm Như Ý cười ha ha: “Nói rồi đấy nhé. Ngọc Minh, cậu không biết đâu, lúc cậu ở trong phòng cấp cứu bác sĩ nói đáng sợ thế nào đâu. Mình bị dọa đến mức chân cũng mềm nhũn. Nói thật, đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với bệnh ung thư, hơn nữa cậu cũng còn trẻ như vậy.”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái. Cô đại khái có thể đoán được ngày hôm đó bác sĩ đã nói cái gì.
Cô giấu lâu như vậy, nhưng lại cứ như thế mà bị lộ ra. Thật ra cũng không có tức giận lắm, ngược lại, lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Biết thì biết thôi, còn có thể như thế nào được chứ?
Cô mắc bệnh ung thư, cũng không phải là bệnh truyền nhiễm.
“Có điều, Ngọc Minh, mấy ngày gần đây mình thấy sắc mặt cậu tốt hơn nhiều, tinh thần cũng rất khá, không phải nói cắt bỏ phần có khối u thì sẽ không sao rồi sao?”
Thời Ngọc Minh cười khổ: “Mình cũng không biết”
“Phải đó. Hôm đó bác sĩ cũng nói, có thể cả đời không tái phát. Cũng có thể tái phát ngay
giây tiếp theo” Thẩm Như Ý có chút ủ rũ, kéo tay cô nói: “Ngọc Minh, sao mình lại có cảm giác trên người cậu cứ như đang công theo một quả bom hẹn giờ vậy, không biết lúc nào thì nổ”
Cái ví dụ này thật thích hợp.
“Vậy chỉ hy vọng cái đồng hồ đếm ngược này đếm lâu một chút. Ít nhất... Cũng để tới lúc mình đưa được con gái về”
Nói tới đây, Thẩm Như Ý hơi cắn môi, có chút muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Thời Ngọc Minh hỏi.
“Ngọc Minh” Thẩm Như Ý thở dài, nói: “Phong Đình Quân đã đợi cậu mười mấy ngày ở dưới rồi. Trời đổ mưa bao ngày, là anh ta đợi bấy nhiêu ngày. Ngày nào đến đưa cơm cho cậu, mình cũng có thể đụng anh ta ở dưới lầu. Anh ta hỏi mình cậu có khỏe hay không?”
Trên mặt Thời Ngọc Minh không có biểu tình gì, vẫn là nhàn nhạt lãnh đạm, nhưng ánh mắt rũ xuống: “Vậy cậu nói sao?”
“Mình rất tức anh ta. Nếu như không phải là anh ta thì cậu cũng không bị đưa tới viện. Cho nên mình nói thẳng với anh ta rằng chỉ cần anh ta còn nhìn thấy mình tới đưa cơm thì nói rõ rằng cậu còn chưa chết, để anh ta sau này đừng có mà hỏi nữa”
"... Ừ! Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Như Ý nói: “Cậu cũng không thấy đâu, bây giờ anh ta gầy giống như da bọc xương vậy, nhìn bộ dạng đáng thương lắm. Nhưng vừa nghĩ tới trước đó anh ta làm những chuyện khốn kiếp kia với cậu, mình lại giận. Ngày nào cũng bị hai loại cảm giác này vần qua vần lại, thật là phiền chết”
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nói: “Lát nữa cậu đi nói với anh ta. Nói anh ta sống cho thật tốt đi, đừng trở lại nữa”
“Mình có nói với anh ta rồi, nhưng anh ta vốn không thèm nghe, cứ muốn đứng ở bên ngoài” Thẩm Như Ý hừ một tiếng: “Được rồi, anh ta muốn chờ thì cứ để cho anh ta chờ đi, coi như là anh ta chuộc tội cho cậu vậy.”
Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng nói: “Nhưng bây giờ cái mình muốn cũng không phải là mong anh ta chuộc tội, mình chỉ muốn sống thật bình lặng thôi.”
Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thời Ngọc Minh nhìn số gọi đến, là số của Hoắc Viễn Thiên.
Cô nhận: “Tổng Giám đốc Hoắc?”
“Giọng nói nghe rất có tinh thần, xem ra phục hồi không tệ. Mấy ngày nay Dương cứ hỏi tôi khi nào có thể nói chuyện điện thoại với em. Sao đây, hôm nay có được không?”
Thời Ngọc Minh hỏi: “Anh vẫn còn đang ở nước Mĩ hay sao?”
“Không phải là tôi giúp em làm thủ tục ly dị à? Đã về nước rồi” “Vậy Dương.”
Hoắc Viễn Thiên thở dài: “Nhóc con quỷ sứ này rất ranh ma. Đoán được tôi về nước nhất định phải tới gặp em, cho nên bất kể như thế nào cũng muốn về với tôi, còn muốn chui vào trong vali hành lý len lén về. Thật may tôi phát hiện sớm. Bằng không nhóc con này còn không biết sẽ nghĩ ra cái cách gì nữa đây”.
Nghe được con trai hôm nay hoạt bát nhảy loạn như vậy, Thời Ngọc Minh cũng cầm lòng không đăng: “Con trai năm sáu tuổi là lúc nháo nhất mà. Trước kia bé bệnh, lúc nào cũng ngoan ngoãn khép nép. Bây giờ thân thể khỏe rồi, bản tính liền lộ ra, Tổng Giám đốc Hoắc, thật khổ cực cho anh”
Hoắc Viễn Thiện cả giận nói: “Em còn không biết xấu hổ mà nói nữa à? Phong Đình Quân nói anh ta biết Dương là con trai ruột của mình. Phí công tôi hao tâm tổn sức để giải quyết đống giám định người thân kia.
Thời Ngọc Minh ngẩn người: “Tôi... Tôi không có”
“Vậy thì kỳ quái, sao anh ta biết được? Trợ lý của anh ta len lén đến nước Mĩ làm giám định thì tôi biết, nên có lấy đi những báo cáo viết quan hệ bố con. Anh ta.”
Thẩm Như Ý nói: “Ngọc Minh, là thu âm của cậu”
Bên đầu dây điện thoại bên kia Hoắc Viễn Thiên cũng đã nghe được, còn hỏi một câu: “Thu âm? Thu âm cái gì?”
Thời Ngọc Minh nghi ngờ nói: “Tôi thu lại cho Dương, thu âm xong thì bỏ trong thẻ usb, gửi sang cho hai người, anh không nhận được sao?”
Hoắc Viễn Thiện trầm giọng nói: "...Đến giờ tôi cũng không nhận được.”
- --------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.