Phong Đình Quân lái xe như muốn bay lên. Thời Ngọc Minh căn bản không dám nhìn ra bên ngoài, dứt khoát nhắm chặt mắt lại.
“Phong Đình Quận, anh muốn chết thì cứ đi chết một mình đừng có kéo theo tôi!”.
Phong Đình Quân ngồi ở ghế tài xế, gương mặt lạnh lùng, mắt nhìn về phía trước, nhìn như đang chuyên chú lái xe, vừa mở miệng nhưng lại không cầm được lửa giận: “Nói, người đàn ông lăng chạ đó là ai?”
“Anh ấy không phải là người lăng chạ!”
Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: "Không nói có đúng không?”
Thời Ngọc Minh cố đè xuống nỗi sợ trong lòng, cắn răng nói: “Tôi cũng không biết anh ấy là ai? “Được lắm!”
Xe bị đẩy đến tốc độ tối đa, tính năng của Maybach được phát huy đến trình độ cao nhất. Thời Ngọc Minh có cảm giác linh hồn của mình cũng bị bắn lên mấy tầng mây rồi.
Tựa như qua một thế kỷ, đuôi xe mới dừng ở trước cửa nhà cũ của nhà họ Phong.
Phong Đình Quân xuống xe trước, sau khi mở cửa xe sau, trực tiếp ôm ngang cô ra.
“Phong Đình Quân anh muốn làm gì?”
Nhịp bước chân của Phong Đình Quân hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, sau khi vào nhà cũ thì đi cầu thang lên lầu: “Trong lòng cô cũng biết, còn muốn hỏi tôi làm gì?”
Trong lòng Thời Ngọc Minh trầm xuống, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch: “Anh... Anh khốn kiếp!”
"Thì sao?” Phong Đình Quân cười lạnh, quay đầu nhìn cô: “Cô sắp phải ngủ với một tên khốn kiếp, trong lòng khó chịu à?”
Thời Ngọc Minh liều mạng giãy dụa trong ngực anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646191/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.