Sáng sớm ngày hôm sau, mới tám giờ rưỡi Thời Ngọc Minh đã đến của công ty Duy Nhất. Cô đổi một bộ quần áo khác, nhưng cũng chỉ mới hơn so với bộ hôm qua một chút. Đã sáu năm rồi cô không mua quần áo mới. Hơn nữa, Thẩm Như Ý khuyên cô còn nhớ kỹ. Ngày hôm qua Tổng Giám đốc Lục đó chẳng qua là chê cô quê mùa, cũng không nói đến chuyện gì khác, ngược lại còn đồng ý cho cô phỏng vấn. Điều này chứng tỏ Thẩm Như Ý nói không sai, Tổng Giám đốc Lục này thật sự là một người kỳ dị, không thích phụ nữ xinh đẹp. Cô vẫn đeo kính đen kia vào công ty.. Lễ tân dường như đã có tin, thầy cô tới, trực tiếp dẫn cô lên lầu, đến phòng họp hôm qua: “Cô Thời, Tổng Giám đốc Lục nói, đề thi của cô đã ở bên trong” “Cảm ơn” Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, đầy cửa đi vào trong. Trong phòng họp, người hôm nay còn đông hơn hôm qua, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải có đến hai, ba chục người. thiết kế. Lục Danh ngồi ở vị trí chủ tọa, Giám đốc ngày hôm qua đứng bên cạnh anh ta, trên máy chiếu bên cạnh còn đang hiện một bản "Xin chào Tổng Giám đốc Lục, tôi là.” "Tôi biết cô là ai, không cần cô lặp lại lần nữa. Tôi chưa có già, trí nhớ không có kém như vậy” Lục Danh cắt ngang lời cô. Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người cô. Thời Ngọc Minh nhất thời cảm giác được sau lưng có chút gai gai. Phòng họp lớn như vậy cũng lộ chút chật hẹp. "Tổng Giám đốc Lục, tôi đi ra ngoài chờ anh trước. Anh họp xong thì tôi vào làm khảo hạch.” “Chờ chút.” Lục Danh gọi cô lại: “Vừa hay, các nhà thiết kế của công ty chúng tôi hôm nay đều ở đây. Mọi người cùng nhau kiểm tra cô, cô sẽ không để tâm chứ?” Thời Ngọc Minh nhìn người trong phòng họp một chút. Có mấy người cô nhận ra, đều là nhà thiết kế đạt được giải thưởng lớn trên trường quốc tế, hết sức có danh tiếng. Cô hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần: “Dĩ nhiên không ngại” “Được, vậy chúng ta bắt đầu đi” Lạc Danh chỉ máy chiếu bên cạnh: “Bản thiết kế này cô thấy được chứ? Nói suy nghĩ của cô một chút đi. Bản thiết kế này thế nào?” Thời Ngọc Minh bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát bản thiết kế đang được phóng to trước mặt. Đây là trang sức đá ngọc lam. Bộ trang sức này gồm dây chuyền, nhẫn, bông tai và một cái cài áo. Cả bộ trang sức này thiết kế hết sức tinh xảo, đoan trang, cao quý, có lẽ là làm cho một người quý phụ lớn tuổi. Cô mở miệng nói: “Rất đẹp mắt” "Phụt..” Một người không nhịn được bật cười: “Không phải chứ? Cô còn nói là nhà thiết kế. Nói cô đánh giá một bản thiết kế, câu trả lời của cô lại là rất đẹp mắt? Cô có tin tôi gọi một dì lao công vào xem, câu trả lời của dì ấy cũng là rất đẹp mắt không?” Những người khác cũng mau chóng để lộ ra ánh mắt khinh thường. Ngay cả Lục Danh cũng cười. Hôm qua anh ta còn tưởng rằng người phụ nữ này dám tự đề cử mình hắn cũng phải có ít tài lẻ, không ngờ rằng hôm nay nhìn một cái thì là như vậy? Xem ra thì thật sự chỉ có thể làm lao công. Bên cạnh, còn có người rầm rì bàn tán nhạo báng cô: “Tên gì đấy? Rõ ràng tầm thường như vậy mà cũng tự tin ghê gớm” “Phải đó. Người như vậy mà cũng dám đến trang sức Duy Nhất phỏng vấn? Ai đề cử tới? Nếu phải làm việc với loại người như vậy, lại còn cùng chức vị, thật là hạ thấp phẩm cách của mình” “Đúng vậy, tôi cũng không tiếp nhận nổi” Lục Danh phất phất tay: “Được rồi, cô đi ra ngoài.” “Nhưng mà..” Lời nói của Thời Ngọc Minh chuyển một điệu, tiếp tục nói: “Bộ trang sức này nhìn hết sức sáng chói động lòng người, nhưng phong cách thiết kế quá mức lạc hậu. Hơn nữa, ngọc thạch xanh ngọc không hợp phối cùng vàng. Nhìn vào sẽ có cảm giác phù phiếm khoe khoang giàu có, ngược lại sẽ hạ thấp cấp bậc của chủ nhân. Nếu như chọn lựa nguyên liệu, tôi cảm thấy có thể căn cứ vào tuổi tác và địa vị xã hội của khách hàng mà thêm chút sửa đổi. Nếu như tuổi trẻ thì có thể chọn đá Obsidian, hoặc là đá Thọ Sơn. Nếu lớn tuổi hơn một chút, đại khái bằng tuổi bố mẹ chúng ta thì có thể lựa chọn đá có chất lượng khá hơn một chút như là phỉ thúy hoặc là đả lục bảo” Trong phòng họp an tĩnh không tiếng động. Lục Danh cau mày: “Vậy thôi?” “Còn nữa” Thời Ngọc Minh hỏi: “Tổng Giám đốc Lục, xin hỏi tôi có thể tới nhìn kĩ càng một cái được không?” Lục Danh do dự một chút rồi cũng gật đầu. “Cảm ơn” Thời Ngọc Minh đi tới, đứng ở trước mặt máy chiếu, cắn mối cẩn thận quan sát một hồi. Cô chỉ vào mặt dây chuyền, nói: “Cái này có mấy chỗ hơi quá rườm rà, còn có chiều dài của hoa tai nữa. Nếu như có thể dài thêm chút nữa thì sẽ càng có thể làm nổi bật lên cổ cao, dài đẹp của chủ nhân. Cổ là gương mặt thứ hai của phụ nữ. Cổ của phụ nữ dài, mảnh khảnh càng có thể thể hiện được khí chất của mình ra ngoài” “Lại nói đến cài áo này. Cài áo thiết kế hình cánh hoa, vốn không phải là vấn đề gì, nhưng bộ trang sức này tỏ ra rất tao nhã, cánh hoa này có chút bình thường. Phong cách thiết kế đi ngược như vậy, tôi cả gan đoán một chút, bộ trang sức này chỉ e là do nhiều người cùng hợp tác hoàn thành, đúng không?” “Đúng!” Giám đốc có chút ngạc nhiên mừng rỡ: “Cô Thời, cô còn nhìn ra được gì?” Thời Ngọc Minh tiếp tục nói: “Tôi còn nhìn ra, lúc mới bắt đầu thiết kế bộ trang sức này, nhà thiết kế hẳn đã nghỉ việc, hoặc là bị sa thải, nhưng đơn của khách thì vẫn còn, chỉ có thể tìm nhà thiết kế khác tới làm đơn hàng này. Nếu như tôi đoán không lầm, nhà thiết kế tiếp tục làm đơn hàng này hẳn là... Cô gái mặc áo choàng dài màu vàng ngồi ở ghế đầu bên trái kia” Nhà thiết kế bị cô chỉ đích danh có chút giật mình: “Cái này cô cũng có thể nhìn ra?” Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Cái này không phải nhìn ra được mà là đoán. Từ lúc tiến vào tôi đã quan sát được, bông tai hôm nay cô đeo cũng là đá ngọc lam, hơn nữa, thiết kế bông tai cũng mang hình cánh hoa, nhìn giống như là một bộ với bộ trang sức này. Thiết kế này của cô... Thứ cho tôi nói thẳng, cũng không được tốt lắm đẳn là từng bị từ chối nhiều lần. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định cho nên mới đổi thiết kế của cài áo thành hình cánh hoa, chỉ là vì muốn chứng minh thiết kế của mình rất ưu tú thôi” Nhà thiết kế nữ kia sắc mặt bỗng trở nên khó coi: “Cô.." “Thật xin lỗi cô, tôi vô tình xúc phạm. Nhưng trước khi tới tôi có nghiên cứu qua, công ty trang sức Duy Nhất, tất thảy đều lấy yêu cầu của khách hàng làm nguyên tắc tối thượng. Nhà thiết kế chúng ta, khó khăn nhất thật ra không phải ở khâu thiết kế, mà là trong quá trình nói chuyện với khách hàng, để họ có thể hiểu được ý tưởng thiết kế của chúng ta. Thiết kế của chúng ta tốt ở chỗ nào? Khách có thể hài lòng với thiết kế của chúng ta đây mới là cần miệng lưỡi thuyết phục, chứ không phải là cố chấp, thiết kế đã bị cự tuyệt nhiều lần mà còn phải lấy thêm ra để thử nghiệm” “Cô biết cái gì? Tôi thế này gọi là kiên định và tự tin đối với nghệ thuật!” Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói tiếp: “Có tự tin là chuyện tốt, nhưng cũng phải có năng lực đầy đủ để chống đỡ phần tự tin này. Xin lỗi, thôm nay tôi đoán các vị họp lại hẳn là vì bộ thiết kế này lại không làm cho khách hàng hài lòng đúng chứ? Cho nên mới ở đây cùng nhau thương lượng xem sửa đổi như thế nào? Thậm chí, Tổng Giám đốc Lục thẳng tay ném cải vấn đề này cho tôi, xem như là thử khả năng của tôi một chút.” Giám đốc nhỏ giọng nói: “Không sai. Bộ trang sức này là thiết kế cho một vị phu nhân. Là con gái bà ấy muốn làm một bộ trang sức coi như là quà cho mẹ. Nhưng mắt nhìn của con gái thì tương đối trẻ trung, mắt nhìn của người mẹ tương đối bảo thủ, hai người căn bản không cách nào nhất trí được. Mỗi lần chúng tôi đưa bản thiết kế qua luôn chỉ có một người hài lòng, người còn lại hết sức chế bôi, đã giằng co hơn nửa năm rồi.” Nhà thiết kế nữ hết sức không phục, thẳng thừng nói: “Cô mới nói rõ ràng mạch lạc như vậy, không bằng cô cầm bút sửa đổi một chút đi? Tôi thấy cô ngay cả phần mềm thiết kế chuyên dụng cho dân thiết kế cũng không biết dùng đầu nhỉ?” Thời Ngọc Minh thật không hiểu lắm. Đã sáu năm cô không có về bản thiết kế rồi. Phần mềm được cải tiến đổi mới rất nhanh, trước cô ở nước ngoài học, phần mềm đã dùng lúc đó đến giờ cũng chẳng biết là còn hay không? Nếu có phần mềm thiết kế mới, cô thật sẽ bị mất mặt... “Thế nào? Không nói gì? Không phải khi nãy còn nói lia lịa được à?” Thời Ngọc Minh trấn định lại: “Tôi dùng tay vẽ được không?” “Vẽ tay? Cô có lầm hay không? Mấy chi tiết nhỏ có thể vẽ tay được tỉ mỉ tinh tế vậy sao?” "Tôi có thể” Thời Ngọc Minh nói: “Trước kia tôi vẽ thiết kế đều là vẽ tay, mấy chi tiết nhỏ có thể làm phiền hà tôi được hay sao?” “Một bộ trang sức có biết bao chi tiết nhỏ, chờ cô từng bước từng bước nhớ kỹ, lại đi vẽ ra, đây là mất bao lâu chứ? Bao nhiêu người chúng tôi như vậy chờ mình cô à?” Thời Ngọc Minh trầm giọng nói: "Cho tôi mười lăm phút là được." "Cái gì? Mười lăm phút? Ngươi ngay cả số liệu cũng nhớ không nối đấy?" "Tôi chỉ cần mười lăm phút, vậy là đủ rồi." Thời Ngọc Minh nói: "Tôi cũng có đủ lòng tự tin như cô vậy." - --------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]