Lời này của Phong Đình Quân vừa ra, mấy người tại chỗ ai nấy đều giật mình.
Cố Quân Nhi kịp phản ứng trước nhất, kéo cánh tay của anh một cái, nhẹ giọng nói: "Đình Quân, như vậy không tốt đâu? Dẫu sao hai người... Bây giờ để cho cô ấy tới giúp chúng ta thiết kế nhẫn cưới, đối với cô Thời quá tàn nhẫn"
Phong Đình Quận nhìn cũng không nhìn cô ta, ánh mắt khóa chặt ở trên người Thời Ngọc Minh.
Hôm nay cô tới phỏng vấn à?
Ăn mặc cái quỷ gì kia?
Bộ quần áo này sáu năm trước anh đã thấy qua. Không phải chiếc nhẫn kim cương mấy trăm nghìn đô nói mua là mua hay sao? Thế nào mà giờ đến quần áo cũng không mua nổi rồi?
Còn nữa, anh nhớ Thời Ngọc Minh không bị cận thị.
Đã như vậy thì tại sao phải đeo theo một bộ mắt kính gọng đen xấu xí như vậy đi phỏng vấn?
Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy buồn cười. Ở trong điện thoại thì hô to gọi lớn với mình, vì một người đàn ông xa lạ bên ngoài liền nhất nhất đòi ly dị. Bây giờ thì sao? Còn không phải là mặc đồ cũ muối mặt đi phỏng vấn hay sao?
Giám đốc cũng là mặt đầy vẻ kinh ngạc, xoa xoa tay hoài nghi mình nghe lầm: "Tổng Giám đốc Phong, ngài thật muốn cho người mới tới này thiết kế cho ngài sao?"
"Ừ" Phong Đình Quân nói: “Tôi và cô gái này là... Người quen cũ, cô ta chắc cũng tương đối hiểu tôi. Có lẽ, thiết kế ra được chiếc nhẫn mà tôi thích cũng không chừng?”.
Giám đốc lại kinh ngạc hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646183/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.