Trước ngực truyền tới một cơn đau nhức, Thời Ngọc Minh lúc này buốt người ngồi xổm dưới đất, mất cả nửa ngày cũng không bình thường lại được. Tiêu Hạo bị sợ đến muốn khóc: “Dạ! Dì có sao không? Chú! Sao chú lại đẩy dì?” Quản lý đại sảnh cau mày ngần ngừ nói: “Tôi không dùng nhiều sức lắm mà, có thể đau đến mức như vậy hay sao? Không phải là giả bị đụng đấy chứ?” Thời Ngọc Minh nhắm mắt, chịu đựng, chờ cho cơn đau nhức qua đi. “À, tôi biết rồi, đưa trẻ con tới, còn người lớn thì giả bị đụng? Ha! Chiêu trò của các người bây giờ còn thăng cấp rồi? Cô gái, cô nói xem cô làm chút gì khác không tốt à? Sao cứ nhất định đến đây giả đò? Tôi đếm ba tiếng, nếu cô còn không chịu rời đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các người ra ngoài” Tiêu Hào lo lắng ở sát bên cạnh Thời Ngọc Minh, nhỏ giọng nức nở nói: “Dạ, cháu không vào đâu. Cháu chờ ở bên ngoài. Dì có phải bị thương rồi hay không? Cháu sợ.” Gương mặt Thời Ngọc Minh tái nhợt, lắc đầu: “Dù không có sao, không phải sợ” “Dì.." Thời Ngọc Minh kéo tay cậu bé: “Không sợ, dì ở đây, dì sẽ bảo vệ cháu, không để bất kỳ người nào khi dễ cháu” Thái độ của quản lý đại sảnh còn ác liệt hơn, hùng hùng hổ hổ: “Được, không đi đúng không? Bảo vệ: Đuổi hai mẹ con ăn vạ này ra ngoài cho tôi! Đừng có để ở đại sảnh làm chúng ta mất mặt, xấu hổ!” Bốn năm người bảo vệ mặc quần áo đen to con chạy vào, toan muốn lôi cô đi. Tiêu Hào ôm chặt Thời Ngọc Minh, kêu khóc nói: “Cầu xin các người đừng kéo dì ấy. Dì ấy bị bệnh, dì ấy không được thoải mái, để cho dì ấy nghỉ một chút rồi chúng tôi sẽ ra ngoài, được không? Chú, cầu xin chú..” “Đừng có đóng kịch ở đây với tôi. Tôi vốn không dùng lực, sẽ không đau thành như vậy. Cô ta chính là đang đóng kịch! Bảo vệ, mau lôi đi!” “Chờ một chút.” Ngoài cửa khách sạn có một người vội vã chạy vào, nhìn âu phục thẳng thớm, dáng vẻ hết sức mắc tiền, nhưng cả người đều tỏ ra hết sức hốt hoảng: “Dừng tay! Không được đụng đến cô ấy!” Quản lý đại sảnh vừa thấy người tới, lập tức cúi đầu khom lưng đi lên: “Tổng Thanh tra, sao anh lại tới đây?” Người đàn ông được gọi là Tổng Thanh tra vịn ghế salon, không ngừng thở hổn hển, lời nói cũng không mạch lạc: “Mau, nói xin lỗi cô gái này.” “Nói xin lỗi? Cái này... Quản lý đại sảnh ngây ngẩn: “Tổng Thanh tra, mẹ con hai người này là đang ăn vạ! Tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi hai mẹ con họ chứ?” “Dựa vào việc cô ấy là người phụ nữ của ông chủ, là bà chủ tương lai của chúng ta! Hiểu chưa?” Quản lý đại sảnh kinh ngạc há hốc miệng: “Bà chủ? Chỉ cô ta? Cô ta mới vừa nãy còn nói là khách lưu trú ở khách sạn chúng ta.” Một thanh âm nhu hòa yếu ớt nói: “Tôi ở phòng số 12312 “Cái gì..” Quản lý đại sảnh ngu người. Tổng Thanh tra trợn mắt nhìn người này một cái: “Có mắt như mù! Phòng 1231 từ xưa đến giờ không cho người ngoài dùng, là phòng của ông chủ. Cô ấy có thể ở trong đó, điều này nói rõ thân phận của cô ấy là gì? Mau xin lỗi đừng có rề rà, nếu không thì mọi người đừng mơ có cơm ăn! Nếu như bị anh làm liên lụy thì tôi là người đầu tiên không buông tha cho anh!” Quản lý đại sảnh hốt hoảng không thôi, nhìn Thời Ngọc Minh một chút, lại nhìn Tiêu Hào một chút, bị sợ đến mức cả người run run: "Thưa cô, đứa bé này... Là của cô sao?" Thời Ngọc Minh đem Tiêu Hào kéo vào trong ngực: “Phải, thế thì giờ cậu bé có thể vào chưa?” "Ôi.." Quản lý đại sảnh hít vào một hơi lạnh. Nói như vậy, đứa bé trai ăn mặc rách rưới này là cậu chủ nhỏ tương lai? Mấy ngày nay anh ta không ít lần hung hãn, còn bắt cậu bé đứng ở ngoài cửa, không cho cậu bé vào trong, nếu để cho ông chủ biết... Anh ta sợ đến mức môi cũng run run, nếu quả thật là cậu chủ nhỏ, vậy thì cả cái khách sạn này là của người ta mà! Anh ta e là xong đời rồi... “Dĩ, dĩ nhiên có thể, có thể... Thưa cô, thật xin lỗi, mới vừa rồi là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng tại sao khi nãy cô cũng không nói ra? Nếu như tôi sớm biết cô là người phụ nữ của ông chủ, tôi làm sao dám..”. Một lát sau, Thời Ngọc Minh cảm giác đau đớn nơi vết thương đã giảm bớt đi một ít. Cô chậm rãi đứng dậy từ dưới đất, sắc mặt vẫn khó coi như cũ: “Tôi mới này có nói, tôi là khách lưu trú ở đây” “Nhưng cô chưa nói mình ở phòng 1213 mà!” “Khi nãy anh vốn cũng không cho tôi cơ hội nói” Quản lý đại sảnh nhìn thái độ bực dọc của cô, càng sợ hơn, xoa xoa tay nói xin lỗi với cô: "... Thật xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi, thưa cô, cô là đại nhân, không nên chấp nhặt với tiểu nhân như tôi. Tôi cũng là vì khách sạn mà thôi!” “Những chú cũng không nên đẩy người!” Tiêu Hào giương cánh tay nhỏ ra chắn trước người Thời Ngọc Minh, trên mặt còn lấm lem nước mắt: “Tôi chính mắt nhìn thấy chú đẩy dì tôi!” “Tôi không có, tôi đây không.” Quản lý đại sảnh bắt đầu nói năng lung tung không mạch lạc. Tổng Thanh tra cũng bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng bưng một ly nước nóng đến cho Thời Ngọc Minh: “Thưa cô, cô ngồi trước đã, uống ly trà nóng để dịu đau đã. Cái đồ không có mắt này một lát nữa tôi sẽ xử lý, cô còn có bệnh, ngàn vạn lần không được động khí” Thời Ngọc Minh khát tay một cái tỏ ý không cần: “Tôi không sao?” Tổng Thanh tra lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt, không sao là tốt. Vậy cô xem, muốn xử trí như thế nào đây? Sa thải anh ta? Hay là làm thế nào? Cô cứ nói một lời, tôi lập tức đi làm ngay” Thời Ngọc Minh vỗ vỗ mu bàn tay của Tiêu Hào: “Tiêu Hào, cháu đi qua khu nghỉ ngơi bên kia chờ dì trước đi!” “Dạ, cháu không đi, cháu có thể bảo vệ cho dì!” “Ngoan” Thời Ngọc Minh nói: “Đi tìm mẹ” Nói tới mẹ, Tiêu Hào mới có hơi dao động. Thời Ngọc Minh khẽ đẩy cậu bé một cái: “Đi đi, dì không sao. Dì nói đôi câu cùng chú này thôi!” “Vâng, được ạ. Dì, nếu bọn họ lại bắt nạt dì nửa thì dì gọi cháu nhé! Cháu nhất định chạy tới bảo vệ dì!” “Được!” Nhìn Tiêu Hào quay đầu rời đi, Thời Ngọc Minh mới thu hồi ánh mắt. Quản lý đại sảnh tựa như tìm được đường sống: “Thưa cô, đứa bé mới vừa nãy kia gọi cô là dì à? Cậu bé không phải là con ai của ông chủ à?” “Có quan hệ sao?” “Không, không, không, tôi không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Có điều, cô cứ yên tâm, sau này chỉ cần là cậu bé tới, tôi tuyệt đối sẽ không cản cậu bé nữa” Thời Ngọc Minh gật đầu một cái: “Bên ngoài quá lạnh. Một đứa bé như cậu bé ở bên ngoài đón gió, rất dễ dàng bị lạnh. Dĩ nhiên, tôi cũng có thể hiểu được lời của anh, nên cân nhắc vì khách sạn, không thể người nào cũng cho vào” Quản lý đại sảnh lau mồ hôi trên ót, thở phào nhẹ nhõm: “Dạ, chúng ta dù sao cũng là khách sạn đắt tiền, khách lưu trú tất cả đều là người có chút thân phận địa vị. Nếu như thấy một đứa trẻ ăn mặc như vậy chạy tới chạy lui trong sảnh khách sạn, nhất định sẽ cảm thấy đẳng cấp của khách sạn chúng ta không cao.” “Bất kể khách lưu trú có địa vị thân phận hay là không, chỉ cần người đó có con, người đó thấy một đứa nhỏ bị chặn ở bên ngoài hứng gió lạnh, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là thương cho đứa bé chứ không phải là chê đứa bé ăn mặc không đẹp đẽ” "... Vâng, sau này tôi sẽ không thể nữa” Thời Ngọc Minh nhìn cách đó không xa một chút, Tiêu Hào rúc vào trong ngực mẹ, dường như đang kể cho cô ấy nghe chuyện mới vừa xảy ra ở đây. Mà mẹ của Tiêu Hào cũng đang nhìn cô mặt đầy lo âu. “Người lao công đó.” “Ô, cái này cứ yên tâm! Một lát nữa tôi sẽ đến nói chuyện với bộ tài vụ, nâng lương gấp đôi cho cô ấy! À không, ba lần! Cô thấy có được không?” Dù sao cô cũng không phải là nhân viên quản lý của khách sạn, cũng không thể không biết tự lượng sức mình mà muốn nhúng tay vào chuyện của khách sạn, Bây giờ trong đầu cô đều chỉ có một ý niệm... “Xin hỏi, ông chủ các người là ai?”. Tổng Thanh tra cùng quản lý đại sảnh đều rất kinh ngạc: “Thưa cô, cô cũng vào ở trong phòng của ông chủ rồi, làm sao có thể không biết ông chủ là ai kia chứ? Đừng có nói đùa mà” Cô thật sự không biết. Ở trong phòng 1231 cũng không ít ngày, nhưng cô vẫn như cũ không biết được thân phận của người nọ. "...Ông chủ các người vẫn luôn ở phòng 1231 sao?” “À, ngược lại thì cũng không phải. Trước kia ông chủ rất ít khi ở nơi này, chỉ là khoảng thời gian gần nhất đây mới thường xuyên trở về ít lâu” “Vậy anh ta... Trước đó có một người bạn gái có quan hệ rất tốt, đúng không?” Cái vấn đề này đem ra hỏi, cũng khiến cho quản lý đại sảnh và Tổng Thanh tra hai người cùng lúng túng cúi đầu. Bạn gái hiện tại hỏi tới chuyện của bạn gái trước, mấy người bọn họ làm sao dám nói bậy bạ? Chẳng may nói không khéo thì phiền phức to.. Vừa vặn lúc này, cửa khách sạn xuất hiện một chiếc xe quen thuộc. Tổng Thanh tra vui vẻ nói: “Là xe ông chủ, ông chủ trở lại rồi!” - --------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]