Thật ra thì liên quan đến vấn đề quyền nuôi dưỡng con gái, Thời Ngọc Minh đã qua một phen suy nghĩ cặn kẽ.
Cô có bệnh ung thư. Mặc dù đã cắt bỏ phần bị bệnh, thay đổi nội tạng, nhưng sau này có tái phát, có lan truyền hay không, hay có thể sống được bao lâu, cái này ai cũng không nói chắc được.
Cô lúc nào cũng phải chuẩn bị cho việc phải rời khỏi cái thế giới này. Theo lý mà nói, cô không nên đi giành quyền nuôi con, bằng không chờ khi cô qua đời, con gái cô phải làm thế nào?
Nhưng sau đó cô cẩn thận suy nghĩ. Mẹ chỉ có một đứa con gái là cô. Nếu như cô qua đời, con gái cô là niềm an ủi duy nhất của mẹ cô. Ít nhất có thể để cho mẹ cô kiên cường sống tiếp.
Bố qua đời. Bây giờ trụ cột tinh thần duy nhất của mẹ chính là cô. Nếu như cô cũng không còn, đối với bà ấy mà nói là đả kích hệt như trời đất sụp đổ vậy.
Hơn nữa quan trọng hơn một chút là, cô không yên tâm Cố Quân Nhi.
Bệnh bại huyết của Dương chính là do cô ta cùng Trương Huệ một tay tạo thành. Mẹ con hai người trăm phương ngàn kế chính là vì muốn để cho Cố Quân Nhi được gả vào nhà họ Phong, làm sao lại cam tâm làm mẹ kế cho người khác?
Trương Huệ là bác sĩ khoa phụ sản, nếu như mụ ta muốn làm gì với Viện Nguyệt thì căn bản khó lòng mà phòng bị được.
Hôm nay ở nhà cũ họ Phong, cô quả thật cũng thấy Phong Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646173/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.