Nói tới con gái, giọng cô không kiếm được mềm mỏng đi. Đồng thời, lòng cũng hơi chua xót. Đã mấy ngày cô chưa gặp con gái rồi.
Con bé mới sinh chưa được bao lâu, giờ là lúc cần có mẹ. Phong Đình Quân cho dù sẽ không ngược đãi con bé, nhưng một người đàn ông thì làm sao biết chăm con?
Mẹ con liền tim, không biết có phải là con gái cô cũng đang nghĩ đến cô không, trong lòng của Thời Ngọc Minh giống như là bị một đôi bàn tay vô hình lôi xé, đau đớn ảo não.
"Thưa anh, lúc nào tôi có thể gặp được con gái mình đây?". Người đàn ông cũng không nói ra được câu trả lời rõ ràng nào: "Chờ một chút." "Có kỳ hạn không?" "Cô gấp lắm à? Con gái cô cũng sẽ không biến mất đâu." Thời Ngọc Minhcứng đờ người. Cô rất gấp. Ngay cả chính cô cũng không biết mình có thể còn sống được bao lâu nữa.
Chẳng may đến lúc chết cũng không được gặp con gái mình một cái, cô nhất định sẽ tiếc nuối vô cùng.
Người đàn ông hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Không nên gấp gáp, rồi sẽ có cơ hội."
Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh dậy từ trên giường lớn ở khách sạn, sau lưng vẫn không có một bóng người nào.
Cô có lúc cảm thấy, anh ta cũng rất kỳ quái. Bảy giờ sáng mỗi ngày cô tỉnh dậy, ga trải giường bên cạnh cũng không có chút nhiệt độ nào, không biết người đàn ông nọ đã rời đi lúc nào.
Nếu quả thật phải rời đi sớm như vậy, tại sao không dứt khoát tìm một chỗ gần chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646162/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.