Bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Thời, một chiếc Cayenne màu đen lặng lẽ lái tới.
Thời Ngọc Minh ngừng thở, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ánh mắt bị một chiếc khăn tay màu trắng che lại.
Cô có thể ngửi được mùi hoa quế lơ lửng trong không khí. Đây là mùi vị mà cô quen thuộc. Con đường bên ngoài nhà họ Thời này đây trồng đầy cây quế, lúc này chính là mùa hoa quế nở rộ, ngay cả không khí cũng có mùi ngòn ngọt.
"Thưa anh, chúng ta đến rồi phải không?"
Từ chỗ ngồi của tài xế lại truyền đến một giọng nữ xa lạ: "Anh ấy có chuyện đi trước, tôi phụ trách đưa cô tới".
Thời Ngọc Minh có chút khẩn trương, nắm chặtđai an toàn.
Lúc ra khỏi khách sạn Hung Thành là người đàn ông nọ đeo khăn che mắt lên cho cô rồi dẫn tay cô, đỡ cô lên xe.
Cô vẫn cho rằng người lái xe là người đàn ông nọ, không ngờ rằng lại là một người phụ nữ?
"Cái đó... Xin hỏi cô là?". "À, cô có thể gọi tôiMiranda, là... Anh ấy nói tôi tới" "Ừm, được... Vậy tôi có thể gỡ khăn che xuống được chưa?" Miranda "Ừ" một tiếng: "Có thể".
Thời Ngọc Minh từ từ tháo xuống khăn che trên mặt. Mắt vẫn có chút không thích ứng kịp với ánh sáng mạnh bên ngoài.
Qua một lúc lâu, mới có thể thấy rõ người phụ nữ lái xe ngồi bên cạnh.
Cô ấy cắt tóc ngắn, trang điểm tinh xảo, quần áo tinh tế, ăn mặc hết sức hợp thời trang, còn có khí chất của nữ cường nhân.
Miranda phát giác được ánh mắtcô, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646157/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.