Trong bóng tối, Thời Ngọc Minh cũng không thấy đượccái gì, nhưng người đàn ông nọ lại có vẻ hết sức thành thạo.
Anh ta đi vào nhà bếp, múc hai chén súp gà rồi trở lại, rất thuần thục, ngồi xuống ở đối diện cô.
Trong hơi thở có mùi thơm của súp gà. Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm trong bóng tối như thế này.
"Mùi vị rất ngon" Người đàn ông khẽ nhấm nháp một miếng: "Rất có mùi vị món ăn của mẹ".
Thời Ngọc Minh ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi học theo người giúp việc trước đây. Mặc dù bà ấy chỉ là một người làm vườn, nhưng tay nghề nấu cơm không kém chút nào so vớiđầu bếp chuyên nghiệp. Món ngon nhất là làm hoành thánh, sủi cảo. Chỉ tiếc tôi chỉ có thể học được một chút ít từ bà ấy, nồi súp gà này còn kém xa lắm"
Giọng nói của người đàn ông nọ hết sức dịu dàng: "Đã rất tốt rồi, tôi rất thích".
"Cảm ơnanh" "Cô có biết cô đã nói bao nhiêu lần câu cảm ơn với tôi rồi hay không?" Thời Ngọc Minh ngây ngẩn. Những lời này, hình như có chút quen thuộc.
Lần trước lúc Tổng Giám đốc Hoắc tới, cũng nói một câu y hệt thể này.
"Thưa anh... Anh.." Chẳng lẽ anh ta là Hoắc Viễn Thiên?
Thời Ngọc Minh cẩn thận nhớ lại một chút, người đàn ông này rất thần bí, cho tới bây giờ chưa từng để cho cô nhìn thấy mặt của anh ta. Nhưng chuyện của cô, anh ta đều rõ như lòng bàn tay, ngay cả chi phí giải phẫu cũng coi như là vừa đủ.
Dáng người cũng khá giống với Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646154/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.