Thời Ngọc Minh ngẩn ra ước chừng một phút. Sinh nhật? Hình như là đúng vậy. Ngày hôm qua, là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô.
Thời Ngọc Minhcười khẩy, gần đây cô luôn đứng làn ranh của sự sống và cái chết, nào còn nhớ sinh nhật cái gì nữa.
"Quên?" Giọng nói của người đàn ông dường như mang theo mùi rượu: "Không sao, tôi nhớ".
Thời Ngọc Minh hỏi: "Anh uống rượu sao?" "Ừ, một chút xíu". "Nhưng mùi rượu rất nồng, chắc là không phải chỉ một chút đâu nhỉ?" Người đàn ông chợt cười: "Làm sao? Cô muốn quản tôi à?"
Thời Ngọc Minh vội vàng khoát tay: "Không phải, tôi không có cái ý này, tôi biết tôi không có tư cách đó. Tôi chỉ là một đồ thay thế mà thôi... Anh ơi, anh là người tốt, bố tôi cũng là vì uống rượu cho nên mới xảy ra tại nạn ngoài ý muốn, cho nên tôi không hy vọng anh cũng..."
Nói tới chỗ này, dường như côý thức được lời mình nói có chút không ổn, vội vàng đổi một cách nói khác: "Tôi hy vọng người tốt cũng có thể bình an"
Người đàn ông ngồi ở trong bóng tối, đôi chân dài gác chéo lên nhau, cả người dường như cũng chìm vào trong bóng tối: "Người tốt?"
"Ừ, người tốt". "Người tốt người xấu, hình như chỉ có trẻ con mới đi phân biệt như vậy mà thôi, huống chi... Tôi không cho rằng mình là một người tốt, tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu xa".
"... Tốt hoặc là xấu, đều là căn cứ vào lập trường khác nhau của mỗi người. Tôi tin rằng, ở trên lập trường của anh, những chuyện mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646151/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.