"Đã... Cái gì, cái gì?"
Lúc Phong Đình Quân hỏi ra những lời này, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một chút đau đớn, anh nhíu mày che miệng, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc cô ấy bị sao vậy?"
"Cô Thời cô.."
"A!" Một tiếng thét chói tai thống khổ làm gián đoạn suy nghĩ của anh: "Đình Quân, cứu em."
Cách đó không xa Cố Quân Nhi chật vật ngã xuống đất, thống khổ ôm mắt cá chân, bên cạnh có một cậu bé tay chân luống cuống, trong tay ôm một trái bóng đá thoạt nhìn có chút rách nát.
“Anh Phong, anh Phong?” Luật sư Trương chậm chạp không nghe được câu trả lời của Phong Đình Quân, lo lắng gọi hai tiếng qua điện thoại.
Vừa rồi trong điện thoại, những gì luật sư Trương nói Phong Đình Quân cơ bản không nghe thấy, anh phục hồi tinh thần: "Tôi đang ở đây, nhưng Quân Nhi xảy ra chuyện, tôi phải đi xem trước, bên bệnh viện anh cứ xử lý đi."
"Nhưng tổng giám đốc Phong. Cô Thời, cô ấy."
"Cô ấy vẫn kéo dài, không muốn ly hôn phải không?"
"Không phải, tổng giám đốc Phong, anh nghe tôi nói, cô Thời có thể sống không được bao lâu nữa, cô ấy đang không có người thân bên cạnh!"
Tiếng khóc của Cố Quân Nhi càng lớn hơn một chút: "Đình Quân, em đau quá.."
Phong Đình Quân trực tiếp cúp điện thoại: "Trước tiên tôi đi xem Quân Nhi, Thời Ngọc Minh này mưu kế quỷ quyệt, lừa gạt tôi rất nhiều lần rồi. Anh không cần tin tưởng cô ta một cách dễ dàng như vậy đâu".
Cúp điện thoại, anh sải bước chạy tới bên cạnh Cổ Quân Nhi, lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646137/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.