Anh ấy là Túc Tự Lâm. Tôi và anh ấy lúc nào cũng như hình với bóng. Nói quấn quýt bên nhau như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cũng không sai. Cứ ngỡ, tình yêu này sẽ có thể mãi mãi bình yên như vậy. Người ta nói đúng, có tình yêu nào không trải qua thử thách mà đòi được trọn vẹn? Có lẽ, nguyên nhân chính xuất phát từ tôi! Túc Tự Lâm? Tại sao tôi lại có thể vô tâm quên đi gương mặt của anh? Tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra, tình cảm anh dành cho tôi là sâu đậm đến nhường nào? Tại sao tôi không hề hay biết, người dõi theo tôi luôn là anh?
Trái tim tôi vô thức nhói đau. Đưa bàn tay cảm nhận nhịp đập yếu ớt của nó, nước mắt chẳng hiểu sao cứ thế rơi xuống. Phải chăng tôi đã quá yếu đuối mất rồi? Nếu như tôi không quên anh, chúng tôi sẽ chẳng phải đối mặt với những chuỗi ngày khó khăn này. Nếu như tôi có thể nhớ ra sớm hơn tất cả mọi thứ.
Tôi yêu anh. Tôi yêu Túc Tự Lâm-người con trai năm ấy đã từng yêu thương tôi hết mực. Tôi ước anh ấy sẽ còn như trước kia. Trái tim tôi đau quá! Đâu phải tôi muốn quên đi? Túc Tự Lâm, nếu anh còn yêu em, làm ơn hãy cho em cơ hội làm lại từ đầu. Em sẽ yêu anh, trân trọng anh bằng tất cả nhị đập của con tim em...