Cô tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn bức tường với màu xám tro lạnh lẽo. Nhắm mắt lại, bên tai cô như có như không vang vảng một giọng nói:
- Ta cho con cơ hội làm lại cuộc đời, đứa con gái bé nhỏ của ta. Con hãy sống một cuộc đời con muôn có...
***
Xoay người bước xuống giường, vì cơn cảm mạo nên cổ họng cô đau rát, nước mắt nước mũi cùng tèm lem. Rảo chân khắp ngôi nhà rộng lớn, đối diện với bốn bức tường cũng chỉ có mình cô, Di lặng lẽ rơi nước mắt.
Trước đây cô không mau nước mắt như thế, có lẽ những chuyện xảy ra ở kiếp trước đã phần nào bào mòn đi sự mạnh mẽ của cô.
Phật cho cô sống lại, người muốn cô có cuộc sống mới tốt hơn, được sống một cuộc sống mà cô mong muốn.
Đây là giai đoạn cô vừa hoàn thành chương trình giáo dục trung học cơ sở, cũng là ngày mà có kết quả trúng tuyển vào trường chuyên thành phố. Một mình cô ngồi bên bàn ăn thịnh soạn tự tay làm để thưởng cho bản thân, một mình cô lẳng lặng ăn, một mình cô lẳng lặng nuốt nước mắt.
Bàn tay cô run rẩy gắp từng miếng, mùi vị thức ăn vẫn giống như lúc trước, chỉ là giờ phút này nó đã hòa lẫn với nước mắt mặn đắng, thật khó nuốt. Thế nhưng cô không kìm được chỉ biết vùi đầu nuốt từng miếng. Nếu cô nhớ không lầm, ít phút nữa thôi, hai người kia - bố mẹ của cô sẽ trở về. Họ sẽ không tươi cười khen cô ngoan,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-van-co-kiep-sau/2065305/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.