Buổi tối lễ trừ tịch, Công Tôn Kính Thanh hào hứng ôm một đống pháo trúc đi đến Hoắc Hầu phủ.
Lúc Hoắc Khứ Bệnh nhìn Công Tôn Kính Thanh và Hoắc Quang cãi vã ở ngoài sân, giả vờ hưng phấn châm ngòi pháo trúc dưới trời tuyết, trong lòng chàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Này, Khứ Bệnh!" Công Tôn Kính Thanh gọi Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị một quả cầu tuyết lớn đập ngay giữa trán.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy nụ cười xấu xa của Công Tôn Kính Thanh, trong lúc giật mình có chút thất thần, sau đó chàng đột nhiên hỏi: "Chơi như vậy có gì mà thú vị, không bằng chúng ta ra ngoại ô cưỡi ngựa được không?"
Công Tôn Kính Thanh và Hoắc Quang vui vẻ tiếp nhận đề nghị này.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh lấy lý do Hoắc Quang còn quá nhỏ, không cho Hoắc Quang đi cùng, khiến cho Hoắc Quang chỉ đành ỉu xìu ở lại trông nhà.
Đêm trừ tịch, đường phố Trường An vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều đốt pháo trúc, vừa lấy sự náo nhiệt để trừ bỏ tà khí của một năm qua, vừa ước nguyện cho một năm mới tươi sáng hơn.
Hoắc Khứ Bệnh và Công Tôn Kính Thanh phóng ngựa xuyên qua phố xá náo nhiệt, khiến cho dân chúng không khỏi có chút buồn bực, nghĩ thầm không biết đám hoàng thân quốc thích lại lưu hành cái trò gì mới?
Hai người đều mặc y phục đắt tiền, vừa phóng ngựa như điên, vừa cầm một cái thu mộc cán dài có gắn đấu thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408434/quyen-4-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.