Khi Hoắc Quang bưng ly dạ quang lưu ly huyền vũ dến Vân Dương cung, Triệu tiệp dư biết, ngày chết của nàng đã đến rồi.
Chờ lệnh triệu kiến của Triệu tiệp dư, Hoắc Quang bưng ly dạ quang đợi ở bên ngoài Vân Dương cung.
Hồi lâu, trong điện mới truyền đến giọng nói của Triệu tiệp dư.
"Hoắc đại nhân, ngài có thể đi vào rồi."
Hoắc Quang sửng sốt, chậm rái đi vào Vân Dương cung.
"Bộc thần bái kiến tiệp dư." Hoắc Quang tự tiến vào trong điện, nhưng vẫn luôn cúi đầu, quỳ xuống, dâng chiếc ly qua đầu, dâng lên Triệu tiệp dư.
"Hừ." Triệu tiệp dư cười lạnh, "Hoắc Tử Mạnh, ngươi biết không, bổn cung vẫn luôn cho rằng trận chiến với Đại Uyên là do ngươi khơi mào. Dù sao, hãn huyết bảo mã vẫn là thứ ngươi yêu thích nhất."
Nghe đến đây, tay của Hoắc Quang có chút run rẩy.
Nàng lại có thể xưng hô hắn là Hoắc Tử Mạnh?!
Mười mấy năm, cuối cùng nàng cũng thừa nhận thân phận của mình, không còn giả bộ không quen biết hắn nữa.
Hoắc Quang nỗ lực duy trì sự trấn định, càng cúi thấp đầu, khóe mắt của hắn rốt cuộc chỉ nhìn thấy làn váy lụa đỏ dài quét đất của Triệu tiệp dư.
"Lúc ấy, chức vị của bộc thần vẫn còn rất thấp kém, sao có thể lay động thánh ý? Tiệp dư quá xem trọng bộc thần rồi. Bộc thần sao gánh được danh tiếng như thế."
"Hừ." Triệu tiệp dư có chút thương tâm cười lạnh, tựa như nghe được một chuyện cười.
"Hoắc Tử Mạnh, từ khi nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-truong-an-khong-ton-tai/2408380/quyen-4-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.