Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay khi Dung Nhan bước vào quán cà phê, cô liền nghe thấy một giai điệu quen thuộc vang lên:
Không sao đâu, em không cần phải ban phát cho anh cơ hội
Dù sao thì anh vẫn còn một đời để lãng phí mà
Anh chính là thừa một chút bướng bỉnh như thế đấy
Có thể gọi đó là ưu điểm của anh
Không sao đâu, em không cần phải cảm thấy hổ thẹn với anh
Có lẽ anh vốn dĩ muốn được em lãng phí
Dù hôm nay em có liều mạng yêu ai đó
Anh vẫn sẽ thản nhiên đối mặt
Cho dù em muốn anh hao phí thêm mười năm bên em cũng không sao cả
Bài hát "Lãng phí" của Lâm Hựu Gia khiến cô nghe đến mức toàn thân cứng đờ.
Người đàn ông mặc âu phục đeo giày da ung dung đi về tới, dáng vẻ như thể đang rất thưởng thức bài hát này, anh hơi cúi người xích lại gần cô, thấp giọng cười bên tai cô.
"Bài này có quen không, tôi nhớ cô cũng biết hát, khi nào hát lại cho tôi nghe đi."
Dung Nhan tức giận đến mức tay phát run, rõ ràng bị anh ép đến đỏ cả vành mắt.
Năm đó cô là trụ cột văn nghệ của hội sinh viên, giỏi ca hát, nhảy múa, cô đã từng hát bài hát này cho anh một cách chân thành, giống như thể hiện sự quyết tâm và dũng cảm khi yêu anh, đồng thời phân tích cho anh biết tình yêu kiên định của cô.
Bây giờ anh cố tình bao hết quán cà phê này, còn cố ý bật bài hát này để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, chỉ để nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tren-doi-co-thuoc-hoi-han/1042083/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.