🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Dung Nhan muốn nói, con gái quen được cô chăm sóc, không thể rời khỏi cô, cho nên anh nên giao con gái cho cô.

Cô cảm thấy người thông minh lanh lợi như Mục Viễn Hàng chắc chắn nghe hiểu hàm ý trong câu nói của cô.

Nhưng ai biết anh lại vờ vô tội nói:

"Hình như tôi đâu có không cho cô chăm sóc con gái đâu."

Dung Nhan giận đến mức trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó đưa tay ra muốn đón lấy con gái từ chỗ anh:

"Vậy thì để cho tôi đưa con bé về nhà tôi đi."

"Nhà cô?"

Anh vừa nói xong vừa giả vờ không thấy bàn tay đang đua qua của cô, chuyển con gái trong lòng mình sang bàn tay còn lại, khiến tay cô chỉ bắt được không khí.

Cô giận đến cắn răng, nhưng cũng không thể nói gì.

Con ngươi đen của Mục Viễn Hàng nheo lại, nhìn về phía cô, trong giọng nói toàn là khí lạnh:

"Chẳng lẽ cô không về nhà à?"

Dung Nhan nhìn anh một cái, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng lại dâng lên, anh làm vậy là có ý gì?

Bọn họ cũng sắp ly hôn rồi, sao cô có thể về nơi đó nữa?

Cứ kéo dài không li hôn như vậy để hành hạ cô, có phải anh cảm thấy rất là vui vẻ, thích ý hay không?

Trong khoảnh khắc, cô khống chế không nổi cảm xúc của mình, cũng chẳng quan tâm con gái vẫn còn ở bên cạnh, cô chuyển mắt sang hướng khác, lạnh nhạt trả lời anh:

"Sau này chắc là tôi không về nữa đâu."

Có thể đoán được lúc Mục Viễn Hàng nghe

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-tren-doi-co-thuoc-hoi-han/1042069/chuong-30.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nếu Trên Đời Có Thuốc Hối Hận
Chương 30: Hai người muốn ly hôn phải không
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.