Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Dọc đường đi, những lời vừa rồi của Mục Phồn cứ văng vẳng bên tai: “Không phải đêm qua chị dâu mới đề nghị ly hôn với anh trong tiệc mừng thọ của ông nội sao, mẹ nói đều tại ba ép anh cưới chị dâu, kết quả khiến cuộc hôn nhân của anh chị không hạnh phúc tới nước phải ly hôn, mẹ nói mẹ hận ba, hận ba phá hoại hạnh phúc cả đời của anh, cho nên không muốn sống với ba nữa.”
Mục Viễn Hàng không nén nổi xúc động, hạ cửa kính xuống, để ngọn gió bên ngoài xua bớt sự nôn nóng trong lòng.
Quan hệ giữa ba và mẹ anh đã trở nên bế tắc từ sau khi tin đồn ba anh còn có một đứa con riêng lớn hơn cả anh bị khui ra từ năm năm trước, nhưng Mục Viễn Hàng chưa bao giờ nghĩ lần này người mẹ luôn luôn hiền dịu của anh lại đề nghị ly hôn.
Anh thường không muốn tìm tòi nghiên cứu về mối quan hệ giữa ba và mẹ, bởi vì anh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình và Dung Nhan trên người ba mẹ, một cuộc hôn nhân không có tình yêu từ hai phía...
Ba mẹ anh là hôn nhân chính trị và thương nghiệp, Mục gia làm kinh doanh, còn nhà ông ngoại làm chính trị, khi ấy tin tức hai nhà kết thông gia từng gây chấn động một thời, đưa Mục gia lên vị trí bá chủ thương nghiệp, cũng trở thành một huyền thoại trong chính trường của ông ngoại.
Trước lúc kết hôn ba anh từng có người yêu, lúc cưới mẹ anh cũng không cam tâm tình nguyện, tình cảnh tương tự như cuộc hôn nhân của anh và Dung Nhan.
Cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này của anh và Dung Nhan cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến quan hệ giữa hai cha con anh trở nên bất hòa, thậm chí còn khiến anh oán hận ông, bản thân ông đã trải qua một cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng vẫn ép con trai mình cưới người con gái anh không yêu, ba anh phải ghét đứa con trai này tới mức nào kia chứ.
Nhưng ngược lại, ông lại tận tình tận nghĩa với đứa con riêng kia, giấu mẹ con anh nuôi mẹ con bọn họ đủ đầy sung túc ở nước ngoài nhiều năm như vậy, lại vì đứa con riêng kia cũng yêu Hạ Du mà không tiếc chia rẽ anh và cô ấy, dùng thủ đoạn ép buộc Hạ Du ở bên cạnh đứa con riêng kia, hoàn thành tâm nguyện cho hắn ta.
Một người cha chưa từng nghĩ cho anh như vậy, làm sao xứng đáng có được sự kính trọng và yêu mến của anh?
Cho nên sự căm hận đối với ba mình cũng lây sang cả đứa con dâu hoàn hảo hiểu chuyện vâng lời trong mắt ông.
Vội vàng lái xe về nhà, vừa đi vào bãi đậu xe đã nhìn thấy người phụ nữ kia cũng vội vàng về đây, lửa giận trong lòng Mục Viễn Hàng càng bùng lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ vừa mới xuống xe đằng kia, nhìn bộ quần áo rẻ tiền không biết lấy đâu ra trên người cô bằng ánh mắt chán ghét rồi mới nghiến răng mắng một câu: “Chuyện tốt mà cô làm đấy!”
Sau đó mới đập mạnh cửa xe rồi xoay người bỏ đi.
Dung Nhan vừa mới xuống xe, đứng trước xe của mình, đối mặt với lửa giận của anh, không biết nên nói gì.
Ban nãy cô còn đang vò đầu bứt tóc làm một bản sơ yếu lý lịch cho mình, kết quả lại nhận được điện thoại của Mục Phồn, nói mẹ chồng muốn ly hôn với ba chồng, cô đành phải vội vội vàng vàng trở về đây.
Mục Phồn nói vì cô đòi ly hôn với Mục Viễn Hàng, gợi lên chuyện thương tâm trong lòng mẹ chồng, khiến bà cũng giận dữ đòi ly hôn.
Dù sao chuyện này cũng là do cô mà ra, cho nên vừa rồi Mục Viễn Hàng nổi giận với cô cô cũng không có lời nào để nói.
Quả thực là chuyện tốt mà cô làm.
Haizz, cô cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, trong mắt cô, mẹ chồng Điền Ninh vẫn luôn là một người phụ nữ dịu dàng hiền thục, cô không thể ngờ được bà sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục như ly hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.