"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!" Sau khi Dung Nhan rời đi, người đứng đầu Mục gia – Ông cụ Mục đang đứng đó, tức giận nhìn chằm chằm vào Mục Viễn Hàng mà chất vấn. Sau khi nghe thấy chuyện xấu hổ như ly hôn ở Đại thọ tám mươi, ông cụ Mục tức giận tới không tưởng. Hơn nữa, ông lão lại thật lòng yêu mến người cháu dâu Dung Nhan, nhưng bản thân ông cũng biết khi Dung Nhan tuyên bố chuyện ly hôn trong trường hợp như vậy, nhất định là cô đã quyết tâm, cho nên ông lại càng nổi giận hơn. Ông cụ vẫn luôn biết cuộc hôn nhân của hai người có chút vấn đề, nhưng ông cho rằng hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, cũng có con rồi, những ái ân thuở nào cũng bị mài mòn hết. Nhưng ông không thể ngờ được, hai người trái lại vẫn lựa chọn con đường sai lầm nhất. "Cái nhà này vẫn chưa tới lượt cô ấy làm chủ!" Mục Viễn Hàng nói với thanh âm buốt giá và khuôn mặt đầy vẻ khó chịu, anh xoay người rời đi, giọng điệu cũng để lộ sự tức giận cố kìm nén trong giờ phút này. Mà trong câu nói của anh cũng mang hàm ý, cuộc hôn nhân này, anh không đồng ý ly hôn! Nếu anh không đồng ý ly hôn, cô sẽ không thể làm gì được! Anh có hàng ngàn cách khiến cô không thể ly hôn! Mục Viễn Hàng tức giận bỏ đi, lúc đi tới cửa, đúng lúc nhìn thấy đôi giày cao gót bị Dung Nhan vứt đó, sắc mặt càng thêm u ám, nổi điên giơ chân đá văng đôi giày đó đi thật xa. Anh lờ mờ nhớ là hình như cô rất thích đôi giày cao gót này, cô nói đi thoải mái mà lại không đau chân nên nhiều dịp trang trọng cô đều thích mang nó. Còn hôm nay, cô lại vứt bỏ nó một cách không thương tiếc, trạng thái của đôi giày không hiểu sao làm anh liên tưởng tới bản thân, rồi lại nghĩ đến việc chính cô đã tuyên bố sẽ ly hôn với mình trước bao nhiêu người. Cái cảm giác đó khiến cho anh cảm thấy mình như bị vứt bỏ. Cô luôn miệng nói yêu anh, rồi lại tìm trăm phương ngàn kế để kết hôn với anh, giờ lại tuyên bố ly hôn trước mặt bao nhiêu người như thế này, cô tưởng Trái Đất phải xoay theo Dung Nhan cô hay sao? Chẳng nhẽ cô muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn là ly hôn sao? Anh càng nghĩ càng tức giận, bước chân không kiềm được tăng nhanh, khi đuổi tới chỗ cửa của yến tiệc, anh tình cờ nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ nhạt, chân trần đứng cạnh một chiếc xe, trên tay cầm một đôi giày dự phòng trong hộp đằng sau cốp xe. Cho dù đứng cách một đoạn khá xa, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy gương mặt cô… nhạt nhòa nước mắt. Anh không kìm được mà càng lúc càng cảm thấy bực bội, giơ tay kéo chiếc cà vạt trên cổ ra ném nó sang một bên, lên tiếng cản cô lại. "Đứng lại!" Nhưng mà khi anh vừa dứt lời thì cô đã cúi xuống xỏ giày rồi ngồi vào xe, anh định đuổi theo thì xe của cô phóng nhanh ra ngoài, để lại cho anh một tràng khói bụi. Mục Viễn Hàng chỉ cảm thấy tức tới nỗi ngực nghẹn cứng lại. Rõ ràng là cô có nhìn thấy anh đuổi theo đằng sau, nhưng lại cố tình làm ngơ rồi rời đi! Cứ như vậy, anh đứng đực ra đó, trợn trừng theo hướng xe cô rời đi, cho đến khi lửa giận trong lòng tiêu bớt đi một chút, mới quay người trở lại buổi tiệc với vẻ mặt lạnh lùng, bế con gái đang ngủ say trên lầu xuống, lái xe về nhà. Cho đến lúc này, anh mới hiểu được tại sao cô lại bón cơm cho con khi buổi tiệc vừa bắt đầu, rồi lại dỗ cho con ngủ từ sớm. Thì ra là cô muốn dỗ con ngủ để dễ dàng tuyên bố ly hôn. Mục Viễn Hàng vừa lái xe vừa cười nhạt, nhưng nếu cô lo lắng cho con gái như vậy, tại sao vẫn tuyên bố sẽ ly hôn chứ? Đương nhiên, Dung Nhan cũng biết, tạm thời giấu con gái không phải là một kế hoạch lâu dài, nhóc con tinh ranh như vậy, sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện bọn họ muốn ly hôn. Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn con mình nhìn thấy cảnh tượng bọn họ trở mặt với mặt nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]