Chương trước
Chương sau
Nghỉ lễ Tết Nguyên Đán, Lương Tân Hòa cùng Ninh Hi lên kế hoạch dọn dẹp tủ quần áo của hai người.

Sau bữa trưa, hai cô bắt đầu từ nhà của Lương Tân Hòa trước.

"Em cảm thấy hai chúng ta cần có phải có kế hoạch mới được," Lương Tân Hòa buộc tóc, "Xem cái nào giữ lại, cái nào đem từ thiện."

"Ừ, theo ý em."

"Có app trực tiếp đến nhà thu gom quần áo, có một số quần áo còn rất mới nên em nghĩ nên quyên góp cho một số nơi cần chúng."

Ninh Hi cười cười nhìn cô, gật đầu: "Ý kiến hay. Em tính quyên góp chỗ nào?"

"Trên tài khoản chính thức của Feimayi, chọn mục "Vật phẩm muốn quyên góp" rồi nhấp vào là mình có thể thấy khu vực nào đang cần nhu yếu phẩm gì, sau đó mình gửi đi là được." Cô thao tác mẫu cho Ninh Hi xem.

"Em có chắc chắn là họ sẽ nhận được không?"

"Dạ có, mấy năm nay em đều gửi đi, sau khi nhận đồ xong còn gửi tin nhắn về cho em. Tất cả đều do bản thân mình tự gửi và trả cước, về cơ bản nơi nào giao hàng được thì đều có thể nhận được."

"Ồ." Ninh Hi lướt xem, "Có vài trường học cần sách vở, chờ hai đứa mình dọn dẹp xong quần áo vừa hay sắp xếp lại tủ sách luôn đi, chị muốn gửi tặng một ít sách cho mấy em học sinh, nếu không phù hợp thì đi mua cũng được."

Hai người nhìn nhau cười thoải mái.

"Dạ được, bắt đầu nào."

Các cô dọn trang phục mùa đông đem xuống lầu, lại dọn trang phục mùa hè của Ninh Hi lên lầu, vừa làm vừa đùa nói, cũng không chú tâm là bao.

Phụ nữ mà, ở cạnh nhau luôn luôn thảo luận về quần áo, trang sức, túi xách,...

Thị hiếu của họ khá tương đồng, màu sắc yêu thích cũng gần như nhau, đều thích tông màu dịu như lam, xám, trắng hay vàng nhạt.

Quần áo của Lương Tân Hòa thường thiên về hướng nghiêm túc, còn Ninh Hi lại nghiêng về hướng thoải mái, dễ chịu hơn.



Nói về giày, cả hai đều không thích mang giày cao gót. Giày đế bằng, đế bệt là sự yêu thích của họ. Ninh Hi có nhiều giày thể thao hơn cô.

Size giày của Ninh Hi rộng hơn cô nửa size.

Tiếp là túi xách, số túi mà Ninh Hi ít hơn Lương Tân Hòa rất nhiều, nhưng cũng đắt hơn rất nhiều.

"Mua hai ba cái sử dụng để ra ngoài không mất lịch sự là được." Quan niệm tiêu dùng của Ninh Hi là thế, cô mua hai ba mẫu kinh điển, hai màu đen trắng, thêm một hai chiếc có màu sáng hơn, còn lại đều là túi tote.

Lương Tân Hòa cười ngả nghiêng.

Đối với đại văn hào nhà cô mà nói, túi tote thực tế hơn rất nhiều, vừa nhẹ vừa đựng đồ được.

"Em cũng nghĩ thế, nhưng em đi xã giao nhiều hơn nên vẫn phải mua."

Còn trang sức, cũng là Lương Tân Hòa có nhiều hơn.

"Ơ? Les Blés de Chanel này, em cũng có, em có khuyên tai." Lương Tân Hòa bất ngờ, vui vẻ.

"À......" Hộp ký ức mở ra, Ninh Hi cũng nhớ lại, "Lần đầu gặp em ở bệnh viện chị có thấy em đeo, lúc ấy chị......"

Hàng mi dài của cô chớp chớp, trên mặt lộ ý cười hạnh phúc, "Lúc ấy chị đang cầm tờ xét nghiệm, chờ bác sĩ thông báo làm sinh thiết, sau đó..... Sau đó gặp em."

"Chị nhớ rõ lúc đó trong đầu trống rỗng, khi thấy chiếc khuyên tai đó, trong đầu bật ra suy nghĩ 'Ồ, cô ấy cũng có khuyên tai trong BST này sao, mình có trâm cài áo......"

Cô mỉm cười, ánh mắt đọng lại trên mắt Tân Hòa, qua vài giây tay cô đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô ấy.

"Lúc ấy không ngờ lại có duyên với em đến vậy, cũng chẳng ngờ em sẽ là bạn gái của chị......"

Tân Hòa bị ánh mắt và động tác của cô ấy hấp dẫn đến mức cả mặt đỏ bừng: "Sao nay chị biết trêu ghẹo thế?"

Phạm quy, quá phạm quy!

"Chị sao nào?" Ninh Hi cười khẽ.

Tân Hòa cười mỉm, ôm lấy Ninh Hi rồi hôn lên.

Ninh Hi ôm lưng cô ấy, hai người ngồi trên thảm trong phòng thay đồ hôn nhau, chỉ một chút rồi tách ra. Ninh Hi chạm vào môi cô ấy, cuống họng trắng nõn khẽ nhúc nhích: "Mình vẫn chưa dọn xong đó em......"

"Ưm......" Lương Tân Hòa dùng chóp mũi cọ vào Ninh Hi, "Cơ mà em muốn hôn......"

Ánh mắt Ninh Hi tối dần, vờ thở dài: "Thế thì mình đành nghỉ một lát......"

Môi Lương Tân Hòa lại lần nữa lại gần hôn lên, hai người quấn lấy nhau ngã xuống, vô tình quần áo xung quanh quấn lấy hai cô, tiếng cười giòn tan vang lên.

"Sao lại thế này...... Mất hứng quá......" Lương Tân Hòa kéo chiếc áo lông ra khỏi người mình.

"Để chị......" Ninh Hi cũng đang cười, kéo kéo một hồi, hai người lại dần trùng điệp lên nhau

Âm thanh tinh tế nhẹ nhàng nỉ non kéo dài trong phòng thay đồ......

Uyển chuyển nhẹ nhàng mà triền miên thanh âm ở phòng để quần áo tinh tế mà vang lên tới



- ---

"Em cứ yên tâm ở, nhà đó anh tạm thời không cần dùng đến." Ngô Tư Nguyên nói với Lương Tân Hòa, cười tủm tỉm nhìn qua phía Ninh Hi, "Anh thấy hai người là nên cảm ơn anh đấy nhé, nhà anh được xem là bà mai của hai người đấy chứ?"

Ngày nghỉ Tết cuối cùng, Ngô Tư Nguyên mời các cô đi uống rượu. Bốn người đang ngồi quanh một chiếc bàn trong quán bar, ngọn đèn heo hắt chiếu vào bốn ly rượu.

"Lời này có đạo lý." Hàn Khai Lượng uống một ly, nhìn hai cô, còn nháy mắt cười cười.

"...... Này nhé, hai vị làm mặt gì đấy?" Lương Tân Hòa cười đùa, "Muốn nhận phong bì bà mai à?"

Ngô Tư Nguyên vuốt mũi: "Kính nhờ Ninh đại tác giả ký cho chúng kẻ hèn này vài chữ đi."

"Đúng thế, kẻ hèn này cũng muốn." Hàn Khai Lượng cười nói.

"Được thôi, nếu hai người không chê." Ninh Hi vui vẻ đáp ứng.

Lương Tân Hòa vẫn không yên tâm, dặn thêm: "Chị ấy thú nhận nghề nghiệp của mình là vì hai người là bạn em, hai người đừng ép hỏi chị ấy viết gì. Tuy chị ấy cũng sẽ thành thật thôi, nhưng vẫn muốn bảo mật với người ngoài, không thể nói với người khác."

Ngô Tư Nguyên cùng Hàn Khai Lượng liếc nhau cùng chung suy nghĩ, trăm miệng một lời, vờ giận đáp: "Đã rõ!"

Lương Tân Hòa mỉm cười nhìn Ninh Hi, hai người lặng lẽ nắm tay nhau dưới bàn.

Ninh Hi khẽ cười, cảm động vì được bạn gái quan tâm.

"Khụ," Gò má Lương Tân Hòa nóng lên, đổi đề tài, nói với Ngô Tư Nguyên, "Nói tiếp về vụ nhà cửa, chắc em còn phải thuê nhà của anh thêm một thời gian."

"Tôi tính mua thêm một căn," Ninh Hi nói tiếp, "Tiểu khu mà chúng tôi đang ở về mọi mặt đều khá tốt, nhưng đây là dạng căn hộ mini, tôi muốn tìm căn lớn hơn chút."

Hàn Khai Lượng gật đầu, nói: "Muốn tìm được tổ ấm thích hợp thì phải bình tĩnh từ từ tìm."

"Nếu không muốn mua nhà cũ, cũng chỉ có thể bốc thăm thôi." Ngô Tư Nguyên nói.

Bọn họ thảo luận về nhà ở, rồi lại nói sang chuyện khác. Hai người Ngô Tư Nguyên và Hàn Khai Lượng phát hiện, dù là đang nói gì thì hai cô gái ngồi đối diện bọn họ vẫn luôn vừa nói chuyện vừa nhìn đối phương, mỉm cười tình ý.

Khiến người khác thấy cũng không thấy là làm màu, sến súa, ngược lại còn thấy hạnh phúc theo.

Tiếc là cuối cùng hai người Ngô, Hàn cũng chịu không nổi.

Người này nói: "Anh còn có cuộc hẹn khác, thôi ba quý cô về nhà sớm nhé, ngồi nữa mù mắt anh."

Người kia vội nói theo: "Chị nhớ cục cưng nhà chị, thôi bye đây!"

Thanh toán xong, hai người chạy vội.

Lương Tân Hòa cùng Ninh Hi hai mặt nhìn nhau.

Hai người đứng ngoài bar chờ tài xế lái thay đến, thời tiết u ám là cho những ánh đèn đường trong thành thị này cũng mờ nhạt theo.

"Trời này muốn ăn lẩu cay thật......" Lương Tân Hòa cảm thán.

"Lên xe rồi rồi gọi đồ ăn mang về, đến nhà là ăn được rồi." Ninh Hi đề nghị.



"Dạ......" Lương Tân Hòa hít sâu, vội đút tay vào túi áo khoác mình, đưa mắt ý bảo Ninh Hi làm theo.

Ninh Hi cười cười, cũng bỏ tay vào túi áo cô, hai người tựa vào nhau, vùi mặt vào khăn quàng cổ, ánh mắt đong đầy ý cười.

Đợi thêm một lúc, tài xế đã đến.

"Về nhà thôi." Ninh Hi nói.

"Vâng."

Đêm đông, đi ra ngoài cùng bạn gái, tán gẫu uống rượu với bạn bè rồi về nhà, có lẩu cay làm bữa khuya, ăn xong rửa mặt lại lên giường chui vào lớp chăn ấm áp.

Thật hạnh phúc.

Lương Tân Hòa tựa đầu vào vai bạn gái, không khỏi cảm khái.

Ninh Hi vuốt tóc cô, nhẹ nhàng gật đầu tán đồng với cô.

Có người nương tựa như ánh đèn trong nhà luôn sáng, chút việc vụn vặt hàng ngày cũng rất đỗi hạnh phúc.

- ----

Nghĩ đến về nhà có người chờ mình là một điều rất hạnh phúc. Không biết là Đăng có nhận Pr cho Feimayi không mà viết nhiệt tình ghê

Nói thêm về Les Bles de Chanel: xuất hiện lần đầu tại Paris Haute Couture Week. Nhà thiết kế trang sức Pháp giới thiệu một bộ sưu tập 62 món trang sức kim cương và đá quý độc đáo như dây chuyền, nhẫn, vòng tay,.... thể hiện sự yêu mến cánh đồng lúa mì của Coco Chanel.

"Coco Chanel đã gắn kết hình ảnh của lúa mì với sự may mắn", Benjamin Comar, Giám đốc của Chanel Fine Jewellery, cho biết. Trong văn hóa phương Tây, lúa mì là biểu tượng của sự thịnh vượng bởi sức sống mãnh liệt và khả năng sinh sôi nảy nở của loài cây lương thực này. Chính vì vậy mà hình ảnh lúa mì thường được thiết kế gia người Pháp Benjamin tái hiện khá thường xuyên trong các tác phẩm của mình. Chúng hiện diện trong các bức tranh, trên mặt lò sưởi và ở cả những món đồ nội thất trong căn hộ Cambon Rue của bà ở Paris. Và trong năm nay, hình ảnh lúa mì lại được bà tái hiện đầy tinh tế trong bộ trang sức Les Bles de Chanel.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.